Tôi đã cho xe chạy suốt trên con đường nhựa dọc bờ. Chậm, rất chậm, từ đầu này tới tận đầu kia, rồi ngoành lại. Cứ thế. Buổi sáng trời trong, nắng đậm. Gió từng đợt thổi, và tiếng ào ào đều đặn vang theo. Con đường nhựa gác một đầu trên dốc núi, rồi thả xuôi theo bãi cát xuống tận bến.
Bãi biển vắng; không có người tắm nhưng chi chít những chiếc tàu đang bập bềnh theo nhịp sóng. Phía bên đối diện, cách một dãi cỏ dài chạy song song mặt đường, là mặt lưng của các căn nhà phố sập sệ. Không có mấy thể loại quán xá, hoặc có, cũng chỉ một loạt quán hải sản phố biển nằm sát nhau, khúc gần cuối, khi con đường sắp sửa uốn cong, trước khi biến mất. Tất thảy đều đang trong thời đoạn uể oải của một ngày mới bắt đầu.
Ven đường, đôi ba lần tôi toan dừng lại, để hỏi chuyện, hay chỉ để ngắm những người gỡ lưới. Những đứa con của biển đang lại chuẩn bị cho một chuyến ra khơi, về với biển mẹ. Ngắm nhìn sự thành thục là một phương cách tốt để tìm kiếm thoã mãn.
Loanh quanh một lúc rồi tôi vào phố. Không tìm ra một thể loại quán xá nào khả dĩ có thể vào, hoặc ít ra, cũng có một chỗ để ngồi, để viết. Tôi rẽ vào một hàng net, sau khi đã dọc ngang qua nó cũng dăm ba lần.
Vắng! Hai dãy màn hình được kê sát tường, hướng mặt vào nhau, tạo ra một khoảng không mênh mông ở giữa làm cho căn phòng càng thêm lặng lẽ. Tôi chọn chỗ ngồi sát cửa, tách biệt với những con người ít ỏi vốn có trong phòng, rồi thích thú quan sát thế giới nhỏ của mình chuyển động. Và rồi, mỏi mệt lại ập đến.
Mệt mỏi đã đeo bám tôi suốt, ngay từ bữa đầu đặt chân về nhà nội. Nhức đầu ong ong và mệt mỏi dai dẳng làm tôi chán nản cực độ. Và nay, tưởng như đã hết, nó trở lại, và tôi không thiết gì thích thú nữa. Khi mệt mỏi tôi muốn ngủ, khi mệt mỏi tôi muốn trở về. Nhưng, về đâu?
Thế rồi, tôi cũng quay về. Trời vẫn trong, và nắng rất đậm. Gió đều đều thổi ngược, và không khí vẫn phập phồng hơi lạnh đặc trưng miền biển. Tôi cứ thế đi, tiến theo chiều lùi của những khung hình mang màu yên bình đang lần lượt trôi qua. Những khung hình kéo dài dọc bên con đường nối hai miền quê, không bao giờ tôi quên, cho dù bây giờ đã xa xôi lắm rồi.
P.s: Đến tận khi ngồi viết những dòng này, tôi đã tự hỏi: tại sao khi đó mình không vào mướn lấy một căn phòng trong vô số chỗ dừng chân được dựng lên ở thành phố biển này, để nghỉ, để ngủ, để khỏi đi, hay tốt nhất là chỉ để được một mình? Có lẽ điều đó sẽ tốt hơn nhiều! Được ở một mình ở nơi xa lạ bao giờ cũng là một cảm giác tốt. Ít nhất là trong những lúc như thế.
Lần nào em thấy biển cảm giác cứ như đây là lần cuối được thấy biển, đi thật chậm mà cứ sợ mình đi quá nhanh. :))
Trả lờiXóa