Tôi muốn viết về nỗi buồn
một đêm thành phố im lặng
không hò reo, không ùn ụp xe cộ
không nồi xoong, không xô chậu, không chật chội tống bốn tống ba vù vù
không hỉ hả những gương mặt, không hò reo váng trời
không cả những em bé tay cầm cờ đỏ miệng bi ba bi bô không hiểu gì
Không có bão,
những người bán cờ lặng lẽ ở góc phố, cuộn hàng, đi về.
Chẳng cần phải nói thêm điều gì nữa
nhận định ỡm ờ, phân tích uất ơ,
Ông chủ tịch đứng lên nói lời xin lỗi
Già đầu bạc cười trừ phân bua
Những bình luận viên thay nhau nheo nhéo khắp các màn hình
Những cột báo xếp hàng tiếc rẻ
Chẳng cần.
Người ta có cần đâu?
Cái người ta cần đâu?
Tôi viết về nỗi buồn
một đêm thành phố như lặng im
lẻ loi trên phố đôi ba người mặc áo cờ đỏ
lướt qua âm thầm những cái nhìn có cùng những niềm chung
thiếu một tiếng reo
lũ lượt người kéo nhau đi trên những tuyến đường vui
mới hôm qua thôi
nay thẫn thờ im lặng
hờ hững nhìn hờ hững những xe cộ lướt qua
Không một ai cười.
Nói về thất vọng
không gì hơn những chiếc áo trắng đổ gục trên sân.
Ngẩng đầu lên,
Này các chàng trai!
những người đàn ông không phải lúc nào cũng có thành tựu
Ngẩng đầu lên,
Vì chúng ta yêu cuộc chơi này.
Ngẩng đầu lên,
Bao nhiêu năm người ta đã
Bao nhiêu lâu nữa chúng ta vẫn còn
Một mùa sau!
Bài thơ đẹp..
Trả lờiXóaà, cái này không ký tên.
Trả lờiXóa