Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Dưới vòm cây



Khoảnh khắc đáng nhớ nhất của chuyến đi đến vào một lúc chẳng ai ngờ; khi chúng tôi quành xe lại, đầu xe chúi vào nhau, khựng lại một chút như làm dáng, rồi bằng một cử chỉ như là bông phớt, chúng tôi nhìn nhau rồi chúng tôi cho xe chạy. Đi Ngoạn Mục.

*

Xét về mặt tập tính, hành vi check-in có nhiều điểm tương đồng với hành vi đánh dấu lãnh thổ bằng nước tiểu của loài chó. Khác biệt căn bản nằm trong thông điệp truyền đi: loài chó dùng mùi để gởi tín hiệu cảnh báo đến bất kỳ sự xâm nhập nào; trong khi check-in, phần lớn, là một sự mời gọi: "Em đang ở đây. Đến đây anh". Càng mời gọi hơn nếu như nơi đến là một chỉ dấu của sự thừa mứa xa hoa, như đang vào mùa lạnh chẳng hạn.

*

Thừa mứa xa hoa là một trạng thái giả tưởng, có thể có được với những xếp đặt như thế này: buổi sáng trời lạnh, ngoài cửa sổ còn sương sớm, trà nóng, đọc Bốn mùa và Adele đang hát; skyfall. Nhưng hoá ra tất thảy những điều đó không thể sánh được với chỉ mỗi câu này: "Tôi nhấc nó ra. Tôi cầm nó trên tay. Tôi cầm nửa đó của nó". Hay mọi thứ sẽ chỉ trở nên hoàn hảo khi chúng ta thôi kỳ vọng nó hoàn hảo?

*

Bạn hỏi hút thuốc cảm giác thế nào. Tôi không biết nói sao, mọi thứ rất mông lung, dù rằng cái vị hậu của một điếu thuốc là giống như ngậm tro vào miệng. Nhưng không phải cái đó. Nó không phải là điều cốt yếu. Cái chính yếu của những thứ có tính kích thích như rượu bia và kể cả thuốc hút nữa vốn là để làm ta say. Bạn uống một ít bia, bạn hút một ít thuốc. Bạn chưa cảm thấy gì. Bạn tiếp tục uống, tiếp tục hút. Vẫn chẳng có gì. Bạn lại tiếp tục, tiếp tục. Tiếp tục. Rồi đến một lúc nào đó, bạn chẳng nhớ gì nữa ngoài cảm giác tê tê dại dại. Tôi chẳng thích thú gì cái sự tê dại ấy, nhưng giống như một khoảnh khắc hẩn lên của gờ giảm tốc trên đường bằng, nó cho tôi một ít gì cảm giác mình đang tồn tại. Hoặc giả tôi đang muốn thấy một thằng ngu, thế nên tôi lại đốt thuốc.


*

Cách thành phố hơn hai mươi cây số, chúng tôi chạy đến một đoạn triền núi mở ra đón nắng. Nắng chiều chiếu xiên từ phía trái, ôm lấy chúng tôi, bọc chúng tôi trong một lớp chăn ấm vàng dịu. Buổi chiều sương rơi sớm, đường đèo khúc khuỷu. Những khoảnh cây thông, những mái nhà bé xíu. Để lại những vạt dã quỳ vàng rực cả một cung đường, để lại cái lạnh cóng tay đang lặng lẽ trườn mình lên những vạt đồi nắng rút dần, để lại Đơn Dương một tấm lòng, chúng tôi trở về.

Mang theo nỗi nhung nhớ những cung đường; và tất cả tình yêu với bầu trời.

*

Sau một chuyến đi xa, mọi thứ có vẻ trông cụt ngủn. Như thế này.









1 nhận xét:

  1. Ừ, mình cũng muốn đi một chút quá, yên tĩnh và lặng im 1 chút.

    Trả lờiXóa