Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

A small measure of peace



Đó là buổi sáng tôi ngồi trong phòng làm việc.

Không phải là làm việc mà tôi ngồi im. Tôi ngồi im im. Êm êm.

Thực ra tôi không ngồi im. Tôi ngồi nghe nhạc. Tôi nghe nhạc trên Youtube: từ Dire Strait đến Radiohead, đến Dean Martin, rồi lại Dire Strait. Chủ yếu là Dire Strait. Cứ hết bài thì tôi lại nhấp play một lần nữa. Lần nữa. Lần nữa. Nữa; on every street. Lũ chim ở đâu kêu chíu chít chả biết tụi nó có nghĩ nó đang hót hông.

Rồi có một lúc tôi nhận ra tiếng bọn trẻ dưới sân mẫu giáo như là đang ré lên. Mới 10.30 buổi sáng đầu tuần, chúng nó làm gì mà ré lên? Hay là bọn nó được cho ăn? Chịu. Tôi lại chúi đầu vào máy.

Buổi sáng rèm phòng kéo kín. Ánh sáng từ cửa sổ xuyên qua lớp rèm mỏng rọi lên bàn. Tôi ngồi cách khoảng sáng đó một đưa tay.

Tụi nhỏ hết la rồi. Nhạc cũng tắt rồi. Phòng còn tiếng máy.

Nghe được tiếng gõ bàn phím, tiếng ghế lắc lư. Còn con xu đang đứng chu mông vào cửa phòng. Nó vừa nằm xuống rồi.

Lúc đó tôi ngờ ngợ có một điều gì vừa trôi qua. Tôi nghĩ đến đoạn kết của Sinh vào ngày xanh. Tôi nghĩ đến cảm giác lâng lâng và thanh thản đó. Tôi nghĩ đến những buổi sáng mù sương che mờ cả mặt trời. Tôi nghĩ đến bờ sông dập dềnh nước lâu lại thoảng mùi hoa sữa. Nghĩ nhiều quá tôi không nghĩ nữa. Tôi nhìn xuống khoảng nắng trên bàn. Tôi biết đây là một khoảnh khắc đặc biệt. Gần như là kỳ diệu. Tôi biết chắc như thế.

Vì cô ở đó.
Và tôi tồn tại.















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét