Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2012

Ứng xử với nỗi buồn








Năm nay tôi hai mươi.(*) Thật vậy, bạn đọc không nhầm đâu, năm nay tôi hai mươi. Năm ngoái tôi mười bảy. Năm trước nữa tôi mười bảy. Và năm trước của năm trước đó tôi cũng mười bảy. Ba năm liền mười bảy tuổi, tôi cứ tưởng mười bảy là mãi mãi. Nhưng một buổi thức dậy, tôi biết mình đã nhầm; tôi không trẻ mãi được. Năm nay tôi hai mươi.

Tuổi hai mươi là những ngày chờ mưa. Như hôm nay; giữa mùa bão xa rót mùa thu vào bầu trời thành phố mỗi sáng, cả trưa nữa. Buổi tối trời mưa dăm, không tín.

Tôi không biết làm gì với nó. Ý tôi là cái khí trời chết tiệt này. Nó gáitính (vulnerable) quá. Nếu tuổi mười bảy sẵn sàng phanh ngực trần lao vào giữa trời thác đổ hùng hục cuồng chân xe đạp, thì tôi hôm nay phải vội vã về nhà trước cơn mưa. Tôi đã già mà thành phố chật chội nỗi nhớ tuổi mười bảy sẽ đè tôi bẹp dí mất. Tôi bị sến.

Và cả bạn nữa. Tuổi hai mươi cần bạn như tuổi mười bảy dại dột đem lòng tưởng nhớ con gái. Bạn bè có khi chỉ cần ngồi cùng nhau bên ly nước để nhìn nắng chiều đổi màu ở một quán vắng ngày mưa; nằm cũng có. Bạn bè như quà tặng mà không hề có bất cứ nghĩa vụ nào đòi hỏi phải đáp lại; cái niềm vui thuần khiết của sự sấn sổ vượt qua ngại ngần xã giao để sộc xộc thẳng vào đời nhau, để tạo thành kỷ niệm, để cùng chia sẻ sự im lặng: để già đi cùng nhau. Cái ngữ bạn mà sẵn sàng cho nhau một quả thận ấy - câu này thuổng từ tiểu thuyết, chắc chắn không phải tôi. Tôi sợ đau.


Thật không? Không biết nữa.  




Năm nay tôi hai mươi, bầu trời tháng sáu màu xanh và nỗi buồn nào cũng mang màu mất mát. Tôi nhớ tuổi trẻ mình. Tôi trôi giữa phố phường thành phố màu xám. Mùi nào vang vất trong không khí, tôi nhớ tiết trời tháng ba. Luôn là tháng ba. Và mưa tuông xối xả. Những đêm chong đèn bạn bè bên nhau chẳng để làm gì, chỉ chờ trời sáng - chớ vội vàng quá. Quá khứ chỉ là những con số, nhưng thời gian không đừng được. Rồi trời lại nắng lên. Rồi ngày tàn tháng tận; một năm lại quay vòng. Rồi lại những buổi bão rớt kéo thu về kín bầu trời thành phố, kín cả nỗi nhớ. Rồi lại em. Tất cả rồi lại trở về. Không phải hôm nay. Hôm nay bận rồi.

Không phải hôm nay.



Năm nay tôi hai mươi. Những buổi chiều trở lại. Năm nay tôi ba mươi, và cuộc đời chỉ là những chuỗi ký ức lặp lại. 














You're gonna miss me 

Sincerely, 
Hôm nay.














(*) lấy cảm hứng từ loạt bài bên này. tất nhiên nội dung là không thể so bì được.

14 nhận xét:

  1. tại xaooooo lại là tháng Ba?
    bạn cờ phê cũng bị hội chứng tháng Ba ờ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ko tại xaooo. chỉ tự nhiên vô tình quen nhiều người bị hội chứng tháng Ba quá í mờ.

      Xóa
  2. Đang buồn lang thang blog lại gặp trúng buồn, lại 20, lại những thứ bấn loạn...10 năm sau chắc cũng có 1 bài như thế này

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. mười năm sau nữa có thể viết lại được một bài như thế này, hoạ may là trẻ mãi không già. hoặc là thay đổi theo một hướng mà cuộc đời thay đổi theo hướng khác nữa, cái đó mới thật sự đáng buồn.

      Xóa
  3. tui đã từng khóc trước những nỗi buồn bây giờ tui không khóc trước nỗi buồn nữa tui nghĩ tui có nên khóc vì bất kỳ nỗi buồn nào không

    Trả lờiXóa
  4. Chết tiệt. Sao cứ làm tui chột dạ và muốn quay đít vào sự thật là năm nay tui *có lẽ* cũng không mười bảy nữa.

    Chết tiệt!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hoá ra cô Mi là người đầu tiên view blog mình hôm nay, thưởng cho cô Mi cái kẹo nhé.

      Xóa
    2. có cho là mừng rồi, còn đòi hỏi.

      Xóa
  5. Năm nay biết bạn có phải 20 thật ko nhưng viết bài đậm chất thời sự của những năm 20 ^^ Mình thích từ vulnerable mà bạn dịch là gái tính :))

    Trả lờiXóa
  6. Vai bua nua con 7tuoi ha em? Tre hoa de ve lai thoi dai ma tu do... em di lac a? :-))

    Trả lờiXóa