Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012

kể chiện dễ thương nha.







-*-



chuyện dễ thương thứ một. 

Nghe kể là anh đó mê sách lắm.Ttrước lúc cưới vợ, tranh thủ ảnh bán chiếc xe (chắc là) honda rồi cầm thêm một cục tiền mua vé tàu vào trong này để mua sách. Vào tới đây, ảnh mua một chiếc xe đạp làm cái đi, rồi lùng sục ngõ hầu trên dưới các chỗ bán sách trong này để mua sách. Đâu chừng hai ba ngày gì đó thì ảnh ra ngoải lại, trước lúc lên tàu thì ảnh lại tranh thủ bán luôn chiếc xe đạp lấy tiền đó mua sách luôn. Tổng cộng trước sau trong vòng chưa đủ tuần ảnh bán hết hai chiếc xe, làm một cuộc viễn du hơn ba ngàn bốn trăm cây số, chỉ để ôm về một đống toàn sách là sách. Nói đến đây người kể chuyện chép miệng bình một câu: Dễ thương ghê ha!, rồi nói qua chuyện khác.

Dễ thương ghê ha!



chuyện dễ thương thứ hai. 

Chuyện này chỉ dễ thương khi kể trên bàn nhậu. Next.



chuyện dễ thương thứ ba. 

Tại ngôi chùa nọ, một ngày kia, không khí trầm mặc trong lúc các sư tăng đang lặng yêm ngồi thiền bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của những bóng người. Không phải cướp đâu, họ cũng là sư tăng vốn tu chùa này đã đi xa lâu ngày nay trở về thăm chốn cũ. Người quen gặp lại, niềm vui dâng tràn tiếng cười nói rộn rã tay bắt mặt mừng huyên náo cả một phương trời. Tiếng ồn quấy quả cả vị chủ trì aka đại ca lãnh đạo aka trùm cuối ở nhà sau. Cho người đi dò hỏi sự tình rồi trùm cuối lại cho người ra đuổi đám sư tăng mới về ra khỏi chùa mà không giải thích điều chi.

Buồn bã vì bị thầy trách phạt, đám tăng này kéo nhau đến một góc rừng nơi xa cửa chùa, rồi dựng lều dựng bạt tiếp tục tu hành.

BẳngBẵng đi một thời gian, chủ trì aka đại ca lãnh đạo aka trùm cuối lại cho người sang thăm dò tình hình bên nớ. Biết chuyện đám tăng kia không những không sinh lòng oán hận mà lại còn chuyên tâm tu tập, chủ trì aka đại ca lãnh đạo aka trùm cuối lại cho gọi đám người họ về lại chùa.

Lần này đám sư tăng xưa trở về chùa trong lặng yên, rồi được sắp xếp trước, cả trò cả thầy cùng vào ngồi toạ thiền trong sảnh lớn của chùa. Trước sau, chủ trì aka thôi mệt quá trùm cuối tịnh không nói tiếng nào.

Thời gian trôi qua. Lá rụng lá rụng. Hết cả buổi rồi mà trùm cuối vẫn không nói lời nào. Vị sư thân cận với thầy, tục gọi là Amíp, sốt ruột mới mở lời: Thầy ơi, sao không nói?. Vẫn không lời nào.

Lá rụng lá rụng. Thời gian trôi qua, trôi qua.

Ba lần Amíp mở miệng mời thầy có lời với anh em mà trước sau trùm cuối vẫn yêm lặng.

Lá lại rụng, mây lại trôi. Trôi trôi, rụng rụng, rụng rụng, trôi trôi.

Mãi đến lần thứ tư Amíp khổ sở nài nỉ thì trùm cuối mới mở mắt nhìn quanh. Lúc này thầy trò bọn họ đã ngồi im gần một ngày trời. Rồi cuối cùng trùm cuối cũng nói: Thầy trò ta được dịp ngồi im lặng cùng với nhau như thế này, thế thì cần nói điều gì nữa?

Nói đến đây người kể chép miệng mà bình một câu: Thiệt là dễ thương hết sức!

Vị chủ trì ấy nghe giang hồ bảo là sau này được gọi bằng cái tên hết sức trìu mến: Phật Tổ.


Thiệc dễ thương hết xức!





























1 nhận xét: