Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012

khuất làn nước thẳm



Lòng như mù sương giăng ngang thành phố mấy nay: đến tận giữa buổi sáng mặt trời lên chói chang mù vẫn chưa tan. Thời tiết quái đản vô cùng; lòng người cũng chẳng kém. Cố nhiên mù lên không phải là không tốt.

Những buổi sáng đạp xe qua cầu, người xe thưa thớt, xoay qua là thấy mặt trời tròn to đỏ ối treo lưng lửng trên mặt nước nhấp nhánh, chung quanh là mù sương cảnh vật như nhoè đi, ảo diệu vô cùng. Có thể tôi hơi quá, nhưng cảnh đó đẹp. Càng lên cao càng đẹp. Nhưng chẳng được bao lâu trước khi ánh mặt trời lại chói chang. Sự thật là mặt trời lúc nào cũng nóng bức và tình yêu là cái tôi chưa bao giờ biết được.

Có lần tôi hỏi nó cảm giác đi qua một cuộc tình là như thế nào, có giống hút xong một điếu thuốc không. Nó cười khẩy. Rồi sau một hồi quanh co tuỳ người tuỳ chuyện tuỳ cuộc tình này nọ, nó nhả ra được một câu như là thuốc thì ngày nào cũng hút nhưng tình không phải lúc nào cũng hết; tất nhiên là sau khi bập một hơi thuốc. Tôi chẳng hiểu nó nói gì. Nó vẫn có cái kiểu leo dây một phát mất hút như thế tôi đu không kịp. Rồi nó nói gì đó nữa nhưng tôi không nhớ được. Có lẽ lúc đó tôi đu cây rồi.

Những cái cây luôn làm tôi dễ chịu. Tôi nhớ cái lần ngước lên nhìn bầu trời xuyên qua táng lá xanh ở bãi xe rồi nhìn xuống là vừa vặn bắt được mắt cô. Nhút nhát đã cứu tôi: vừa kịp trượt mắt nhìn xuống đất, tôi đã nghĩ là mình may mắn thoát chết. Tôi thoát chết thật. Nhưng có phải may mắn không thì tôi không chắc nữa. Chẳng gì chịu đứng yên như cây.

Một lần khác anh nói muốn có bồ/người yêu thì phải chủ động một tí. Kiểu như xông lên hay xông pha lăn xả gì đó thì mới được. Tôi lại nghĩ như thế có khi nào vì quá hăm hở mà thành ra nói dối không: những lời thốt ra không thực lòng, những nỗi nhớ nhung không thực thấy. Nhưng tréo ngoe là, cả với những cảm giác thực thụ ấy ngôn ngữ lại trở nên bất khả. Những gì thực lòng muốn nói ra lại là những điều thực lòng khôn tả. Như là nỗi nhớ. Và bóng đêm.

Suy nghĩ như vậy nghe có vẻ trẻ con. Tình thực tôi chưa bao giờ lớn: tôi luôn thấy mình là một đứa trẻ ngoan chậm lớn. Những đứa trẻ ngoan luôn được dạy rằng nói dối là điều xấu. Những đứa trẻ ngoan không làm điều gì xấu bao giờ. Dù thỉnh thoảng chính tôi cũng không đừng được.

Thỉnh thoảng tôi lại có cảm giác đang ở bờ bên kia. Ngắn thôi, nhưng dễ chịu. Như thể bản thân trở thành trong suốt và mọi thứ cứ vậy trôi qua; không gì giữ lại, không gì luyến tiếc. Trở nên vừa vô hình [invisible] vừa bất bại [invinsible], tôi lại thấy mình trở thành Gail, cùng căn phòng báu vật của ông. Và cũng tình yêu vô ngôn đó.

Cố nhiên tôi không phải Gail, dù rằng tôi cũng hiểu:
tình yêu là gánh nặng
tình yêu là sức mạnh
tình yêu là tái sinh
chi bằng là vô ngôn
dịu dàng nghẹn thở
nay những dự cảm ấy đã thành hiện thực. Tôi đã đến được bờ bên kia, tôi đã tìm thấy cho mình một điều gì để tranh đấu. Tôi đã làm tất cả mọi sự mình có thể. Chẳng còn gì khác để làm nữa ngoài đắm đuối đi vào bóng tối. Hoặc ánh sáng đó sẽ soi rọi bóng đêm, hoặc bị bóng đêm nuốt chửng. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Vì tình cảm vốn là một việc hết sức riêng tư và thầm kín. 
Như những gì khuất làn nước thẳm.

















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét