Thứ Ba, 7 tháng 7, 2015

trước cơn trầm cảm

#ifwedreamtoolong

thoạt đầu tôi nghĩ, hẳn đây sẽ là một kiểu Murakami: một Murakami của phía bên kia cuộc đời. may là tôi đã nhầm; không có con mèo nào chui xuống giếng nghe điện thoại của ai cả.

kiểu như Đợi bọn mọi, khi đọc xong ấy, thì bạn sẽ muốn khóc. bạn nhận ra mình đang khóc. và bạn mừng vì mình đã khóc. cuốn sách này rất khác, một cái gì rất khác, khiến chúng ta khó thể khóc được. như dông bão của cả cuộc đời được nén vào một dấu chấm cuối câu, để khi dứt bút nhấc lên, ta nghe âm ba ngân lên vang vọng.

Goh Poh Seng làm tôi muốn đọc những gì khác ông viết nữa, hay chỉ là, được đọc lại nguyên bản của cuốn sách này. không phải để xem Nguyễn Dương Quỳnh dịch đúng hay sai. mà để nghe thấy cái tiếng nói, cái giọng rất riêng của người viết ấy, nó vang lên thế nào trong khí quyển của một ngôn ngữ lạ. hẳn là sẽ khác với một Nguyễn Dương Quỳnh nền nã.

tôi cũng không cho rằng đây là một cuốn sách tuyệt vời. tôi biết nó là một cuốn sách tốt; kể được một câu chuyện chân thật, bằng một giọng kể thành thật. có những ngọt ngào, và cũng có đau xót.

Kwang Meng (Quang Minh) có chút gì đó gợi nhắc đến Holden Caufield - một phiên bản mỏng phớt của y, không phải ở khoảng chửi thề, mà ở chỗ cả hai không sao hoà được vào cái xã hội mình. Nhưng có vẻ câu nói của Mr. Banks là miêu tả trúng nhất về nhân vật Meng này: con gái, chớ bao giờ ngừng mơ ước!

tôi cũng không rõ mình có thích Meng như mình có cảm tình với Holden hay không nữa. nhưng tôi nghĩ là tôi muốn nhớ. tôi muốn ghi nhớ cái cảnh Meng đứng ở bến tàu. cái cảnh cuối truyện Meng đứng ở bến tàu vào buổi tối, không có bầu trời và người đàn bà ngoại quốc cất tiếng hỏi. Meng lập tức bỏ đi. cậu không hiểu gì cả. Meng vội vã bỏ đi. cậu không hiểu bà ấy đang nói gì. cậu sợ hãi bỏ đi. cái cuộc đời này đang cố nói gì với cậu vậy?