Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011

42




***

Buổi tối nằm đọc Đồi thỏ, nghe Quái vật tí hon, và nước mắt chảy dài.

như buổi sáng thành phố hôm nay: trời nhiều mây và gió mát rượi; như thoảng mùi nhang thơm toả ra từ một ngôi nhà bên đường; như gió buổi chiều nhàn hạ lướt qua mặt hồ phẳng lặng. dịu dàng, như là em dịu dàng.

như nghe thấy mình của gần mười năm trước, ngồi trước sân mà gống rào những bài hát của Bức tường.

như buổi chiều nắng mê dại, như nhớ em "phi điên cuồng"

như của hôm qua qua rồi.


***

như một tối nằm đọc Đồi thỏ, nghe Quái vật tí hon, và nước mắt chảy dài,


Ới, ông trời của tôi
nhiều năm qua bạn trời ở đâu?
















Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011

Niềm vui dấm dúi







(để hình đấy rồi từ từ kiếm chiện nói).

***

Trước tiên là lời phê của hải đăng: dịch giả dịch dở khó thở, anh phải sửa từng câu... Sao lại có thể dịch kém được haha.

Bởi vậy, dù ban biên tập đã tận tình cứu chữa, nhưng ắt hẳn vẫn còn những chỗ không cứu được, mà xét cho cùng, phần nhiều là do người dịch kém: em xin nhận khuyết điểm và thành thật xin lỗi (những) bác nào trót đọc phải khó chịu khi xem qua cuốn sách này. Các bác bỏ qua được thì bỏ qua, bỏ qua không được thì xin cứ trửi mắng mình em thôi. Mọi trửi mắng - dù vặt vãnh hay không vặt vãnh, em đều hoan nghênh.

Thư từ liên lạc có thể công khai ở đây, hoặc mật thư theo địa chỉ trên hồ sơ blogspot đều được cả. Em cứ làm như mình nổi tiếng thế thôi, các bác bỏ qua được thì bỏ qua, bỏ qua không được thì mọi trửi mắng em xin nhận cả.


Rồi xong rồi em dấm dúi tiếp ạ.












Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

Thư Sài Gòn


nên cả lũ khi đến với nhau, để chân trần ... - Trinh.


Ngày trước khi chúng ta còn trẻ
và nỗi buồn còn ít
thời gian dành cho nhau còn
nhiều ngày hè nắng chói
xuyên những táng lá xanh
và bờ hồ xanh thẳm
bên nhành hoa màu hồng nở nồng một ngày cuối năm lồng lộng
dù nỗi buồn có choáng ngộp thinh không
cũng không có những giọt nước mắt
chực rơi âm thầm
ngày ta còn trẻ

những nỗi buồn không không
như gào thét trong ngực
rồi khi nghĩ về nhau
ừ, thì mình giàu có

tuổi trẻ đi hoang
tuổi trẻ không ở lại
buổi ngồi nhìn nắng chiều đổ mảng sáng-tối trên từng mảng tường đối diện
thời gian đi mất

nỗi buồn bật khóc
những ngày tháng qua
những gương mặt cũ
những đêm một mình
những khi nỗi nhớ
cách mạng tơi bời
những đêm một mình
màn hình nhấp nháy
những đêm một mình
chờ gì không biết
những khi một mình
nỗi buồn bật khóc
tụi mày đâu rồi?


***


Rồi thời cũng qua
đường thành phố cứ dần dần thêm phần rộn rịp
những buổi sáng trời trong
lung lay đoá quỳnh anh hoa vàng trên gió
sau mấy ngày liên tiếp trời nắng đổ lửa
một cơn mưa đêm
cơn mưa đêm
cơn mưa
đêm
đêm
đêm


***


những kẻ mặt lạ phương xa
với nỗi nhớ làm quà
trở về.