Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011
Thứ Tư, 19 tháng 10, 2011
beth, what can i do
1. Bữa giờ bị ám. có lẽ là do thói quen nghe nhạc vòng của mình, nên đôi khi đương không trong đầu tự động phát đi phát lại một đoạn nhạc, hay một câu hát nào đó, có khi chẳng phải là cái mình thích, chỉ là tự động nó nảy ra rồi cứ thế tua đi tua lại thôi. lần này là tới bài trên; chỉ hai câu, như chờ sẵn trong miệng, để nhảy xổ ra bất kỳ lúc nào: beth, what can i do?
nhưng nói cho cùng, việc bị ám như vậy, đôi khi không phải là xấu. tức là, cũng có khi hữu dụng. ví như dạo gần đây tôi liên tục nhớ ra những gì mà tiềm thức gọi là quen thuộc. có thể là một đoạn nhạc, có thể là một cái tên, hay cũng có thể là một khuôn mặt, v.v.. không biết có thực thế không, hay đó là những dị bản của ký ức được tạo ra bởi sự chồng chập các mảnh rời rạc của trí nhớ, nhưng trước hết, việc có thể tìm ra câu trả lời và có thể tin được đó là câu trả lời là một cái gì đó khá thoải mái. ý tôi là, như thế sẽ thoải mái hơn nhiều suốt ngày cứ phải đau đáu trong đầu một câu hỏi không mò đâu ra câu trả lời: nhìn mặt quen quen, gái đó gặp đâu rồi ta?
Mà dính tới gái thì hoang mang lắm: beth, what can i do?
2. Thế giới tự nhiên hiện ra như thế nào là tuỳ thuộc vào cách thức ta truy vấn chúng. điều này đúng cả với xã hội con người, mà các phương tiện truyền thông lúc này đóng vai trò lực lượng truy vấn. Điều này góp phần đưa chúng ta - con người, lại gần nhau hơn: những nền văn minh vốn xa xôi nay có thể xích lại rất gần nhau, ấy là nhờ sự giúp sức của công nghệ. Tuy nhiên, mặt trái của công nghệ, xét trong chừng mực là tác nhân truy vấn này, là dồn con người vào những đối mặt không hề mong muốn: chưa bao giờ con người lại có được nhiều cơ hội - như lúc này, buộc phải thấy những tội ác chống lại con người, ở khắp mọi nơi, ở bất cứ nơi nào. Nhưng trước khi thốt lên hai tiếng dã man, e là cần nhắc lại câu chuyện về những bé gái ở châu Phi. Một phái đoàn của LHQ trong nỗ lực bảo vệ quyền trẻ em đã ngăn cản việc sử dụng trẻ em vào việc trồng cây thuốc phiện tại một vùng thuộc châu Phi. chiến dịch thành công, các cánh đồng thuốc phiện bị dẹp sạch. Một thời gian sau họ quay lại, thì nhận thấy những đứa bé gái ngày trước trồng thuốc phiện, nay không còn phải làm việc bất hợp pháp trên cánh đồng nữa, chúng chuyển sang làm điếm công khai trong nhà chứa. Bài học ở đây là gì? - Chẳng có bài học nào cả, chỉ là câu chuyện giải trí giữa giờ ở một đất nước xa xôi, nơi những gì dã man thực ra lại ít dã man hơn những gì vốn được cho là có nhân tính, lại có thể trở thành cái gì đó quá sức dã man.
3. Còn quá sớm để kết luận rằng đây sẽ là một hiện tượng nổi bật trong ngành xuất bản năm nay, nhưng với những gì làm được cho tới lúc này, Sát thủ đầu mưng mủ quả là một tín hiệu mừng đối với nhiều người, nhất là những củ kiệu. Nếu lấy thời điểm truyện tranh hiện đại Nhật Bản tràn vào Việt Nam, mở đầu bằng cơn sốt âm ỉ của Doremon, thì phải mất non hai mươi năm chờ đợi, truyện tranh Việt Nam mới trình làng một cái gì đó, mà người ta có thể nói đến với một chút giọng điệu tự hào. Ngoài những ưu điểm của sự bám sát vào hơi thở của tiếng Việt 'trẻ' đương đại, của sự dí dỏm tinh tế, cùng tính thời sự của vũng lầy bầy nhầy gọi là nội chính, tác phẩm vẫn có những hạn chế mà dễ dàng nêu ra nhất chính là: các câu trong đấy, đạt được hiệu quả tốt nhất, khi được đọc lên bằng giọng Bắc.
nhưng chẳng cần phải quá lo lắng, đâu có đó, thịt chó có mắm tôm, cho dù có dã man như con ngan thì vẫn còn man rợ như con vợ, dẫu sao đây vẫn là một cuộc chơi của những người trẻ, trong cái địa hạt mà trước nay chưa ai từng, sau này ai cũng gọi tên Thành Phong: chơi nổi nhưng không nông nổi, chơi trội nhưng không lọi nhọi đòi nhoi.
4. (mục này tính viết về gender equality trong kế hoạch hoá gia đình, các tạp chí thời trang targeted phụ nữ, và các ngày lễ lạt điển hình như hôm nay 20/10, mà làm biếng nên thôi.)
Thứ Năm, 13 tháng 10, 2011
Chim non xâu hàng bé
không kể một số lượng không đáng kể sáchs bỏ dưới không (thèm) khinh lên thì hành trạng trong vài năm chuyên tâm mua sách là ở đây cả. quả nhiên như muối bỏ biển, nhưng cũng không uổng công chim non.
cũng nhơn dịp này mà iem-chim non, dẫu là cống rãnh cũng đua đòi sóng sánh với đại dương, xin có tí niềm vui nho nhỏ gởi đến các bác bỏ tị thời gian ghé qua đây, và cũng như là một lời cảm ơn đến độ, chắc chừng, dăm người trong số 60 bác đã bỏ công nhấn nút công khai trông chừng iem, mặc dù em đã cố tình giấu bén cha cái nút bấm nó đi rồi: sự trông chừng của các bác là niềm sợ hãi đối với iem, những khi trém gió.
Nói vuông cho nó nhanh là iem xin có ba phần quà gởi đến ba trả lời đúng/gần đúng trước nhất đối với câu.hỏis bên dưới.
Câu trả lời hợp lệ là câu trả lời được pốt vào phần Nhận xét của bài viết này; có lựa chọn rõ ràng, nhất quán, và không chơi rải thảm: mỗi người - tốt nhất là dùng cái tên không lẫn với ai và có khả năng cao sẽ chứng minh được cái tên đó là của mình, phòng trường hợp kẻ gian trơi trá hàng tội nghiệp chim non lầm tin trao trứng cho ác - có thể trả lời nhiều lần, nhưng chỉ tính câu trả lời sau cùng, hay câu trả lời được chọn lựa là sau cùng.
Không giới hạn về thành phần tham gia, nhưng có giới hạn trong cách thức trao quà sẽ được nói rõ sau.
Quà hiển nhiên là sáchs: chỉ có thể là sáchs, nhất định là sáchs. Người có câu trả lời được nhận quà, sẽ được quyền chọn một trong số những các cuốn sau (xếp theo thứ tự tiện tay vơ được cuốn nào thì quất cuốn đó):
- Cưỡng cơn gió bấc - Daniel Glattauer
- Mi là người bình thường - Lê Đạt
- Người tỉnh nói chuyện mộng du - Mạc Ngôn
- Thế giới lượng tử kỳ bí - Silvia Arroyo Camejo
- Hoạt động Ngoại giao của nước Pháp nhằm củng cố cơ sở tại Nam kỳ (1862 - 1874) - Trương Bá Cần
- Tình và rác - Ivan Klíma
- Sexuality in contemporary Vietnam: Easy to joke about but hard to talk about - Khuất Thu Hồng, Lê Bạch Dương, Nguyễn Ngọc Hường.
Trong trường hợp có nhiều hơn hai người có câu trả lời giống nhau, thì thứ tự ưu tiên quyền được nhận quà theo thứ tự giảm dần sẽ là: độ lệch chuẩn; thời điểm pốt, và quyền lựa chọn của chim non. Nghĩa là, trong mọi trường hợp bất phân thắng bại, iem-chim non xin được giữ quyền nói tiếng nói cuối cùng.
Cách thức trao quà: bao ship trong phạm vi thành phố. Nghĩa là, tay trao tận tay hoặc bưu điện trao tay cho những địa chỉ nhận quà trong phạm vi thành phố chim non đang ở. Những trường hợp ở ngoại thành hay ngoài phạm vi bao ship, nếu có, sẽ thương lượng cụ thể sau (hoặc là xù).
Và tới phần quan trọng nhất: câu trả lời được nhận quà là câu trả lời đúng/gần đúng nhất đối với câu hỏi chính và phụ như sau:
Câu hỏi chính: Bài viết này được pốt lên vào ngày tháng năm giờ phút nào?
Câu hỏi phụ vừa có tính chất phân định thứ hạng, vừa mang tính chất xỉ nhục với mua vui rẻ tiền: số đo vòng 2 aka vòng bụng của chim non hiện giờ là bao nhiêu? (Chấp nhận lấy số đo chiếc quần tây hiện giờ vẫn còn mặc vừa làm đáp án). Gợi ý: đáp án là một con số có ba chữ số.
Chúc các bác đoán ngon miệng!
*****
Kết sổ ngày 22/10/2011
Đáp án:
- câu hỏi chính: Càfê sữa nói...
Bài viết này được pốt lên vào ngày 15 tháng 10 năm 2011 giờ 21 phút 22.
vốn chủ định dùng làm mốc để canh thời gian kết sổ cuộc chơi, nên câu hỏi chính thiệt ra là hỏi mà như không hỏi, vì câu trả lời đã có sẵn rồi, các bác không cần phải trả lời lại nữa. ngoài ra iem cũng có ý bẫy những bạn láu táu nhưng xem chừng hai bạn bị bẫy không phải do láu táu mà trả lời sai, có lẽ do không dùng blogger nên hai bạn không biết: thời điểm đăng bài hiện lên ở đầu và cuối bài viết là thời điểm bắt đầu bài viết, chứ không phải thời điểm pốt bài, vả lại, thời điểm hiển thị đó có thể thay đổi được. Do đó, đáp án đúng phải là đáp án như được nêu trong comment số 1: những câu trả lời không trả lời câu hỏi chính, ngầm hiểu là chấp nhận comment số 1 như một phần trong đáp án của mình, tức là trả lời đúng; có trả lời mà trả lời khác đáp án nêu trong comment số 1 là trả lời sai.
- câu hỏi phụ: đáp án chính xác là 100.
Theo đó, những câu trả lời đúng lần lượt là: 113, 115, 120 (toàn người quen cả). mời các bác liên hệ với em theo bất kỳ đường nào có thể để nhận sách.
Ngoài ra các bạn còn lại cũng có thể mật thư cho em tới địa chỉ hòm thư: xauimatuongdepii@yahoo.com.vn; sẽ có một phần quà nhỏ (dĩ nhiên là sách) gởi cho mỗi bạn, gọi là khuyến khích mần non (tất nhiên, đáp sai thì không được quyền chọn).
Mọi việc đến đây là kết thúc, xin chào tạm biệt và hẹn gặp lại vào lần sau.
Chim non.
Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011
Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011
Phải lòng một con hẻm
Dứt khoát con hẻm mà bạn phải lòng đó phải đẹp. Tức là không phải loại hẻm ngay ngắn thẳng tuột một đường đi từ đầu đến cuối, thế thì chán lắm, chán đến nỗi cả trộm cũng bỏ chẳng thèm vào đâu. Một con hẻm đẹp, phải là một con hẻm có chỗ quẹo, có ôm cua, có lấn ra thụt vô, có những chậu cây trên đầu, có ban công và những cửa sổ, có bờ tường vừa tầm bao lấy một khoảnh sân trần thấp, có những lưới đan mắt cáo khung gỗ cũ sần màu xanh, có bờ tường ẩm rêu xanh một mảng và ống to tháo nước từ sân thượng xuống đường - màu xám, có cả những tiếng cửa kéo và những người hàng xóm béo tốt chiều chiều tụ tập, và nhiều nữa nhưng nhất thiết hẻm phải rộng vừa đủ hai chiếc xe thong thả lướt qua nhau, có khi lại vẫy cả tay chào nữa. Rộng chừng đó thôi, hơn nữa có khi lại thành đường con, chả phải hẻm.
Đoạn trên là tôi bịa đấy; chẳng có tiêu chuẩn nào cho cái đẹp, cũng như đối với cái xấu, ngoại trừ cái giới hạn chặn trên (hay dưới?) của nó. Chúng chỉ là một lắp ghép tuỳ tiện của tôi nhằm gán cho một con hẻm nào đó cái vẻ đẹp mà mình sẽ (dễ) phải lòng. Vì vậy mà nó không thật; vì vậy mà nó (rất) đẹp. Cái vẻ đẹp trong ý tưởng ấy, là vẻ đẹp không thể cưỡng lại được! - Điều này không phải tôi nói, mà đúng hơn là do cái bác gì cưỡng cơn gió bấc nói ra, tôi chỉ trình bày một dị bản mông má của bác thôi. Lý tưởng hơn nữa thì con hẻm không-cưỡng-được ấy là một con hẻm ngắn, dẫn ra con đường dốc. Điều này chẳng có nghĩa gì khác ngoài việc phục vụ cho một viễn ảnh của một công cuộc lớn lao hơn cả bánh đa: chờ gái dưới cửa sổ gỗ. Bất cứ lúc nào người ta cũng có thể sến khi trời mưa. Tôi cũng không ngoại lệ.
Trở lại với con hẻm; con hẻm mà bạn sắp sửa phải lòng ấy. Nếu có thể, thì tôi sẽ khuyên bạn một điều cốt tử rằng: Hãy quên hết những gì tôi vừa nói. Không cần phải sửa soạn hay chuẩn bị gì hết, việc của bạn chỉ là đi thật nhiều và tìm cho mình một con hẻm để có thể phải lòng. Con hẻm đó không nhất thiết phải đẹp, cũng không nhất thiết phải rộng, điều quan trọng hơn cả là bạn có thể nhìn thấy mình trong đó. Bạn thấy được mình cởi trần và ngồi trước của nhà hóng mát một buổi chiều trời nóng; hay một buổi khuya lơ khuya lắc bạn về tới hẻm thì chỉ còn ngọn đèn đường đứng đón; hay buổi sáng chủ nhật bạn dựng xe lên rồi lụi hụi lau lau rửa rửa, hay là bất cứ gì khác nữa. Miễn là bạn rơi vào cái ham muốn gắn bó lâu dài với những gì đang thấy trước mặt, thì, Tách!, bạn đã phải lòng một con hẻm. Và cái bạn có được là một chốn gọi là nhà.
Bằng không, thì bạn cũng chỉ là một hạt muối trong đại dương mênh mông của hằng hà xa số những cái ngược xuôi tất bật không dứt ở chốn đô thành hoe lệ này gọi là giai cấp trung gian: cò.
.
Thứ Bảy, 1 tháng 10, 2011
trong mùa lá rụng của chia ly
Là nhạc thôi.
Bản của Alison Moyet:
When you knew that it was over .khi biết rằng nó đã hết.
In the autumn of goodbyes .trong mùa lá rụng của chia ly.For a moment .trong một thoáng chốc.
You could not recall the color of his eyes .ngươi chẳng thể nhớ ra màu mắt người.
Bản của Sting:
When you knew that it was over .khi ngươi biết rằng nó đã hết.
Were you suddenly aware .thốt nhiên ngươi có thấy.
That the autumn leaves were turning .rằng những chiếc lá thu xoay xoay.
To the color of her hair .thành ra màu tóc nàng.
.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)