*nhan đề bài viết nhại theo (của) bài viết hai bác nhà bên.
Buổi tối thì làm gì? - Đương nhiên là không kể làm tình, thì người ta còn nhiều thứ làm khác, cụ tỉ như là, làm thinh.
Làm thinh tức là không làm gì cả, không là gì cả. Mà bởi không là gì cả nên nó khó. Làm thinh khó, phải nói là rất khó. Cố làm thinh tức cũng là đang làm-gì-đó rồi; hễ khi bóng đêm phủ xuống thì ngừng cả nói, ngừng cả làm, ngừng cả nghĩ - thở thì không phải nghĩ nên không tính là làm, không gì cả cho đến tận buổi hôm sau; một mình giữa những bức tường: hằng đêm, hằng tuần, hằng tháng, hằng năm. Rồi cũng đến lúc tèo. Hoặc giả là thành Phật, nếu may mắn không trót sa chân vào chốn vô minh mà người ta gọi là Khu D.
Khu D là một địa danh có thật, do ông Haruki phịa ra. Phịa ra làm gì? Tất nhiên là để kể chuyện. Chuyện kể về Khu D và những con người trong đó không có súng ngắm và dao găm, không có bom rơi và hầm trú ẩn, không có đạn bay vèo vèo và chú bé lòi phèo; tuyệt nhiên không có mùi thuốc súng, hay nỗi buồn nào - cái này là cuội. Khu D là nơi để người ta đến sống: sáng ăn cơm sườn, chiều thuốc lào say, cả ngày ngồi bay, tối về nằm thở; la cà như trái cà mà thật thà như đại gia. Chính xác là họ đến Khu D để ngừng làm thinh. Họ đến để học cách chung sống. Cố nhiên, chung sống là có màu xanh lá cây.
Mà sống chung thì nhiều chuyện mỏi mồm kinh lên được, he he
Vậy buổi tối không làm thinh mà không muốn mỏi mồm thì làm gì?
***
Vốn dĩ ban đầu nhan đề bài viết này là 'Le Pub thì có gì?'. Không kể rượu bia gái và khói thuốc, thì cái Le Pub có mà những chỗ khác không có là cái mà không ai dám chắc được. Nói trắng ra là chín người mười lưỡi, ai ăn nấy (tự) bỏ bột nêm; mặc dù ai cũng muốn ăn ngon nhưng ngon là ngon thế nào thì chịu chẳng ai dám chắc được. Tuy nhiên, ngõ hầu không làm khó người đọc cũng như để có thể tiếp tục thực hiện chương trình truy vấn buổi tối, có thể dẫn ra đây một đặc điểm có thể xem như phổ quát cho cái gọi là ngon: hết tô; ít ra là trong sự suy diễn: ăn ngon lành hết tô. Còn đối với Le Pub, thì đơn giản hơn nhiều: Le Pub có nhạc (xém) hay, có lợn bay, có thuốc cay, và quan trọng trên hết thảy, Le Pub có đồng say để cùng quay. Dù, túm lại, là có hay không cùng thì người ta say chỉ say một mình thôi, không chung được. Nên nỗi buồn cứ còn như sông.
Trở lại với buổi tối. Bây giờ ta không làm thinh nữa. Cũng không phải làm tình. Bây giờ ta đọc. Đoạn sau đây là tương tự na ná giống với trường hợp bạn đọc với tiếng điện thoại của Calvino; có khác ở đây là ngọt ngào lắm; cứ như là tình yêu, dù thực ra không phải - tình yêu thì không phải để định nghĩa mà định nghĩa thì chả thể yêu.
Cũng như tiếng điện thoại; sự tồn tại của một người có thể bị ảnh hưởng, bị chen ngang, bị xáo trộn chỉ bởi sự hiện diện của một người khác. Rằng không gian quanh đấy được điền đầy một tác chất huyền bí, mà cho đến lúc đó không hề có. Rằng khi nhìn vào vùng sáng vàng bên cạnh bình hoa trên bàn mọi ngày, như là nó có mùi thơm. Rằng mọi sự bên ngoài thốt nhiên đặc quánh lại nhưng trong đầu mọi thứ quay cuồng. Rằng đêm yên tĩnh đến độ như ôm lấy bạn: dịu dàng như là mây. Mà bạn thì không làm gì khác, không thể làm gì nữa, bạn chỉ mỗi việc làm thinh thôi. Hàng hàng giờ, hàng hàng giờ, hàng hàng giờ; nhìn lên vùng sáng vàng bên cạnh bình hoa cúc bi trắng trên bàn. Chỉ bởi sự hiện diện của một ai khác. Bởi cô ở đó.
Thế mà không phải yêu ư? Đéo!!!
***
Tôi có nhiều cái muộn, muộn như là kiểu muộn của bác nhà bên kia; tức là chuyện hiển nhiên với nhiều người khác nhưng chẳng hiển nhiên chút nào với tôi; tức là cho đến khi tôi khám phá được chân lý chói qua t[r]im ấy, tôi vẫn không hề hay biết rằng giữa hai anh em ngoài chuyện tới bữa ngồi vào bàn ăn cơm chung thì còn có thể nói chuyện và chở nhau đi cùng. Em trai với anh trai - đây không phải là hiện tượng trùng ngôn, dẫn theo bác già (chắc) là có râu hồi sáng bảo thế, mà là một sự biến nghĩa trong ngôn ngữ mà theo đó trai ở đây không phải là 'trai' mà mang nghĩa khác là 'ruột; tức là 'anh trai' cần phải được hiểu là 'anh ruột' - ngoài việc cùng là trai trước rồi, thì sau đó còn có thể làm anh em. Tức là đập phá thì có nhau và tình cảm thiết thân như là bạn thân - ai nấy lo. Tóm lại là anh em trai thì còn có thể nói chuyện với nhau, ấy là chân lý vậy.
Nhưng nói là nói chuyện gì? Quả thật tôi không biết nói gì. Tôi cũng không rõ người ta có thể nói chuyện gì. Họ đấy, những đôi tình nhân đấy, họ làm điều đó như thế nào. Thế nên tôi cứ lặng thinh. Thế nên tôi thường làm thinh. Bởi vì tôi thích làm thinh: trong lúc mặc cho suy nghĩ thơ thẩn đậu từ chỗ này rồi lại sang chỗ khác, trong ánh sáng vàng nhập nhiệu lan tỏa khắp không gian bao quanh, trong giai điệu chập chùm phát ra từ chiếc loa bên cạnh: "Không gái không khóc, tao bảo, không, không gái không khóc".
Không tao không khóc, đèn vàng vẫn sáng. Khóc làm cóc gì, tiếng nhạc bập bùm. Dù là đang làm biếng, làm siêng, làm thinh hay làm tình làm tội cũng chả quan trọng gì nữa. Có gì đâu, chỉ hiện diện thôi là đủ đem đến dễ chịu vô ngần, như chiềm vào lặng yêm rồi.