Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011
Giáng sinh ở Sài Gòn
Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011
Chuyện bất tận dài
Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2011
Nhạc đời may rủi
*em chỉ dịch thôi.
A DIE
What my imagination refers to, in making this work, is exactly the dice. I use the possibility of luck in throwing the dice to imply the luck of the draw when taking the pills. It seems like you got ill, you went to the pharmacy to get the pills and you took the pills but you really don’t know whether they were real or fraud. And noone does.
The work is a set of 03 small sculpture cubes whose shapes are dice-alike. They are made of by the mixing of concrete and grinding stones – the popular mixing of materials used in making the stone benches in the public places, such as hospital, park, school or gravestone.
Each faces of the trio cubes has labeled respectively. So every time you throw a die, you’ll have the same chance to get, for instance, either this or that face with its own label. Hence, whenever throwing the dice, you’ll get 3 out of 18 labeled faces.
Here is the labels on each face of the three dice respectively:
Die No. 1:
- Real
- Fraud
- Real
- Fraud
- Real
- Fraud
Die No.2:
All faces are ‘Fraud’.
Die No.3:
- A Child
- A Man
- A Girl
- A Woman in pregnancy
- A Woman
- The Elder
The battle against medicine fraud, in which we are involved, is apparently not a fair game. These dice are the metaphor for the cheating side of this game. And sometimes it stakes a life of a human being on the betting.
Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011
Nothing's real but love
Thứ Hai, 5 tháng 12, 2011
Thư Đan Mạch
Đã hai Giáng sinh ở đất khách, mỗi giáng sinh ở một nước khác nhau, và sắp tới là một nước thứ ba khác, trong tôi chắng có cảm giác háo hức gì đặc biệt, ngoài việc được nghỉ làm đôi ngày và đi hít thở không khí ở những chỗ khác nhau.
Năm đầu tiên xa nhà, tôi và thằng bạn thân đang học ở Pháp đi lòng vòng vài nước châu Âu chơi cho có cảm giác, ít nhất là được nói tiếng Việt với nhau. Đêm Giáng sinh, chúng tôi chơi lòng vòng Barcelona, đi dạo trên con phố đầy màu sắc La Rambla. Xa xa bên kia đường là cái đài phun nước đầy những xe máy đỗ san sát nhau và các cậu thiếu niên đang ngồi đấy tán chuyện. Cảnh đấy làm tôi phải gọi ngay cậu bạn vì nó giống làm sao với hồ Con Rùa cùng những hàng kem và quán cafe ở Sài Gòn. Y hệt như thế, không sai đi đâu được. Ngay khi đặt chân đến La Rambla, những kí ức về những lần đi dạo trên đường Đồng Khởi Giáng sinh năm nào cùng đám bạn thân ùa về, cũng những ánh đèn lấp lánh đầy màu sắc, cũng những bước chân đi bộ và cái nắm tay của những cặp tình nhân. Sao lại có sự giống nhau đến kì lạ giữa Barcelona và Sài Gòn thế. Có thể vì thực tại, cũng có thể những mảnh kí ức trong tôi vẽ lên điều ấy. Ngày ấy, bọn chúng tôi 7-8 đứa gửi xe bên thư viện đại học quốc gia, đi bộ từ hồ Con Rùa qua phố Hàn Thuyên rồi đến đường Đồng Khởi, rồi ghé sang Lê Lợi, Nguyễn Huệ. Cứ nói chuyện tào lao và nhìn người ta đi lại, nhìn những cảnh trang trí sáng loáng của những cửa hàng san sát nhau. Rồi chúng tôi dừng chân ở Bưu điện Thành phố gần nhà thờ ngồi uống cafe sữa và chờ tiếng chuông 12 giờ. Cafe sữa, cái thứ cafe đặc sệt với sữa đặc có đường, 2 năm rồi tôi không được nếm ở cái xứ lạnh lẽo này. Đơn giản thế thôi nhưng sẽ không bao giờ có được những lúc như thế nữa, không bao giờ… Vì, lúc tôi về, mọi thứ sẽ đổi thay: bạn bè lập gia đình, quang cảnh, con người cũng khác xưa, sẽ không thể có những giây phút ”cổ điển” như những ngày trước…
Giáng sinh năm thứ 2, tôi bận rộn, không đi chơi đâu thì thằng bạn cùng nhà phóng sang London. Tôi ở 1 mình trong căn phòng tầng hầm thuê của ông chủ nhà người Đan Mạch. Giáng sinh, họ cũng về nhà con cái chơi. Tôi nhớ lúc ấy đã lạnh lắm rồi, tuyết cũng bắt đầu dày thêm. 10 ngày được nghỉ học dịp Giáng sinh, tối nào tôi cũng ra đường đi bộ đến khi lạnh cóng thì về. Tôi không chịu được cái không khí một mình trong căn hầm tối và thiếu không khí như thế. Mặc những bốn cái áo, tôi lững thững đi bộ dạo quanh những con phố chính của Copenhagen và bật những bản nhạc vẫn nghe trong điện thoại. Đường vắng tênh, cứ tưởng như chỉ còn lại mình tôi với những ánh sáng phát ra từ những chùm đèn và cây thông Noel. Giáng sinh Bắc Âu khác quá, làm gì có cảnh chen chúc đông người hoặc chờ gửi xe những 10 nghìn như Sài Gòn. Và làm gì có ai để nắm tay để con tim ấm áp hơn. Tôi nhớ bạn gái vô ngần. Có một bữa đi bộ như thế, tôi thấy vài cô gái tóc dài mặc váy hoa đi phía trước chừng 10m và điều đấy làm tôi nhớ đến ngày đầu tiên chúng tôi đi chơi với nhau lúc giáng sinh 4 năm về trước. Lúc đó, tôi và cô ấy mới quen nhau, quen qua đám bạn thân mà tôi vừa kể. Cô ấy xinh, trẻ và đầy sức sống, và cũng chính điều đấy làm một thằng ”hai lúa” như tôi từng nghĩ rằng mình không thể với tới. Nhưng cũng may là chính chuyến đi chơi Giáng sinh ấy làm chúng tôi xích lại gần nhau và có được mối quan hệ gắn bó như hiện nay. Lúc đó, tôi rủ cô ấy đi chơi nhưng được bảo rằng phải có anh bạn cùng nhóm đi, cô ấy mới đồng ý. Và rồi chúng tôi ăn kem ở nhà hát thành phố, và đi bộ loanh quanh. Lúc về, tôi và anh bạn đi bộ cùng cô ấy về nhà, cô ấy cũng mặc váy hoa, đi bộ trước tôi 10m và thi thoảng quay lại liếc bảo chúng tôi đi nhanh lên. Như thế thôi, chuyến đi bộ đêm Giáng sinh trên đường Trần Hưng Đạo đấy đã kéo chúng tôi lại gần hơn. Và với tôi, kỉ niệm giản dị đấy đã và đang là một điều thật đáng nhớ của tôi trong cuộc đời ngắn ngủ này. Nó cũng đơn giản, đơn giản như chính con người tôi vậy…
Giờ đây tôi chuẩn bị đón Giáng sinh thứ 3 trên đất Âu, lần này sẽ là Prague. Tôi không cần biết điều gì đang chờ tôi nơi đấy, nhưng ngay lúc này đây, tôi chỉ ước Prague là Sài Gòn, và những người bạn đồng hành là nhóm bạn ngày nào, là bạn gái tôi. Và tôi cần cốc cafe sữa. Chỉ thế thôi!
Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011
42
Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011
Niềm vui dấm dúi
Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011
Thư Sài Gòn
Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011
Thứ Tư, 19 tháng 10, 2011
beth, what can i do
Thứ Năm, 13 tháng 10, 2011
Chim non xâu hàng bé
- Cưỡng cơn gió bấc - Daniel Glattauer
- Mi là người bình thường - Lê Đạt
- Người tỉnh nói chuyện mộng du - Mạc Ngôn
- Thế giới lượng tử kỳ bí - Silvia Arroyo Camejo
- Hoạt động Ngoại giao của nước Pháp nhằm củng cố cơ sở tại Nam kỳ (1862 - 1874) - Trương Bá Cần
- Tình và rác - Ivan Klíma
- Sexuality in contemporary Vietnam: Easy to joke about but hard to talk about - Khuất Thu Hồng, Lê Bạch Dương, Nguyễn Ngọc Hường.
Bài viết này được pốt lên vào ngày 15 tháng 10 năm 2011 giờ 21 phút 22.
Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011
Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011
Phải lòng một con hẻm
Thứ Bảy, 1 tháng 10, 2011
trong mùa lá rụng của chia ly
Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011
quyến luyến như cún con
Dẫu em biết chắc rằng anh trở lại
Thị trấn nào anh đến chiều nay
Mảnh tưởng vắng, mùa đông giá rét
Dẫu em biết không phải là vĩnh biệt
Vẫn thấy lòng da diết lúc chia xa
Xóm làng nào anh sẽ đi qua
Những đồng lúa, vườn cây, bờ bãi...
Dẫu em biết chắc rằng anh trở lại
Ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh.
Thời gian trôi theo cánh cửa một mình
Hạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngói
Tờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợi
Một con đường vời vợi núi cùng sông
Gọi ngàn lần tên anh vẫn là không
Chỉ lá rụng dạt dào lối phố
Dẫu em biết rằng anh, anh cũng nhớ
Nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên.
6-3-1985
Xuân Quỳnh
Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011
một chuyến bay đêm(*)
Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011
liều mình như chưa có,
Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2011
Đêm thứ nhất
Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011
nữ nhân hào kiệt hay tổn thương là gái tính.
"Ta yêu người con trai không phải vì mình
Mà họ yêu ta vì họ yêu chính họ
Được yêu hai lần, họ cao lên một bậc
Ta không được yêu cảm thấy thấp dần đi
Vì chính ta cũng chẳng yêu ta."
Thời nay nói:
Không cần phải tốn công lừa dối phụ nữ, vì chính họ đã tự lừa dối họ.
Họ vì họ, mà phụ nữ không vì bản thân. Chúng ta đã quen được dạy phải yêu thương, vị tha, chung thủy.
Người ta đánh đồng hoa và phụ nữ, phụ nữ và tình yêu. Chúng ta vì thế được "lập trình" yêu thương. Hết lòng. Mong manh là cái đẹp. Tổn thương là nữ tính.
Đàn ông có được lập trình vậy không? Không. Họ phải khôn ngoan, vững vàng, có tiếng tăm với đời.
Đặt bản thân lên trước, để mọi người bảo là thứ đàn bà ích kỷ nhỏ nhen tầm thường, có thể sẽ sống sót.
Đặt tình yêu là thứ gia vị. Cuộc sống có đủ thăng trầm rồi, tìm và yêu thứ nhẹ nhàng. Còn tình yêu đó có vĩ đại, con người đó đáng để ta hy sinh hay không, cần nhều thời gian và sư kiện để xem xét.
Chò, nếu có, thì Chò cứ yêu đi, yêu lãng mạn, yêu mộng mơ, dám yêu dám hận, kểu gì cũng được, chỉ nhớ giữ cho mình một con mắt mở. Vì cuộc đời Chò quá đẹp, để có thể bó phí cho ai đó làm nhàu nát nó.
Và người con gái phải nhớ, mình không phải pha lê Tiệp Khắc - đập là bể. Quả tim có sự sống, như cây sẽ lại đâm chồi. Một năm có bốn mùa, nếu có một mùa mang tên Tuyệt vọng, thì nó rồi cũng sẽ qua.
Tối qua, dì La tình cờ bật ti vi lên và xem được một xíu "The Glee project", chương trình tuyển diễn viên cho phim truyền hình Glee phần ba. Ryan Murphy, đạo diễn phim, đã nhận xét một bạn thí sinh, đại khái như thế này: Tui thấy bạn rất tuyệt blah blah blah. Duy chỉ có một điều làm bạn "thiệt thòi" hơn ba thí sinh còn lại là suốt cả cuộc thi tui chưa bao giờ thấy bạn vulnerable. Vulnerability là điều mà nhiều người thích ở Glee vì họ nhìn thấy bản thân mình trong đó. Ở Glee, ai cũng từng một lần vulnerable, dù đã từng mạnh mẽ nhất. Họ có ước mơ, rồi đến một ngày ước mơ nhỏ xinh đó vỡ ra từng mảnh, và họ be vulnerable ...
Những điều Ryan Murphy nói đã gây ấn tượng rất mạnh với dì. Hồi dì mười chín hai mươi tuổi như các bạn thí sinh này, không ai nói cho dì nghe điều đó, hoặc có thể đã có người nói nhưng dì hoặc hung hăng cố chấp hoặc chưa đủ hiểu biết để đón nhận nó. Dì luôn ước mình đã có thể thấu hiểu điều này sớm hơn. Rằng being vulnerable is O.K. How uncertainty and constant change can be O.K. Sai lầm, thất bại, yếu ớt, chia tay, li dị, phá sản ... is O.K. Với Ryan, ổng còn mong nhìn thấy vulnerability ở thí sinh của mình. Hey, ai có thể đứng trước người khác để nói điều này cơ chứ: Êh, tao mong nhìn thấy mày thất bại, sai lầm, yếu ớt, mong manh dễ vỡ...? Những điều đó mà cũng được trông ngóng mong chờ ư? Những điều mà trước đây dì tránh như hủi, cố gắng xây thành đắp lũy để ngăn mình không dính líu tới bọn hắn vì nếu thế thì đời mình toi rồi...
Ngày mai, con tròn tháng. Dì mong con đủ may mắn để gặp được một người nói cho con nghe những điều tương tự như ông Ryan Murphy và đủ hiểu biết để đón nhận những lời đó như là chiếc chìa khóa mở mang đầu óc con ra với thế giới vô cùng rộng lớn và vi diệu này. Cái thế giới mà ở đó, con sẽ hiểu được rằng: The opposite is also true.
P/S: Tối nay là trung thu nè Nim.