Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2010

Nếu may mắn, ...



Nếu may mắn, tôi có thể đưa ra những giải thích khả dĩ cho hành vi động vật dựa trên bản năng loài hoặc các nhận xét khách quan tương đối nhằm mang lại cái nhìn trần trụi hơn cho những hành động của đối tượng được đề cập kế đây; hơn là chỉ đơn thuần kể lại một câu chuyện mang màu sắc suy tưởng cá nhân và hơi hướm huyễn hoặc - nơi mà tính ủy mị của cái tôi vị kỷ, sự bất toàn của ngôn ngữ và những trò lố trẻ con chen nhau tạo nên lớp màn mờ che phủ sự thật. Không có gì to tát cả, nếu bạn có may mắn được thấy con xu.

Nếu bạn có may mắn được thấy con xu, hoặc bạn có lá gan của gấu hoặc là bạn bị điếc nếu không hoảng sợ khi nghe nó sủa. Nó sủa như điên, bao giờ gặp người lạ nó cũng sủa như điên; tệ hơn, nó còn có thể cực kỳ đáng sợ, tôi nhắc lại, CỰC KỲ ĐÁNG SỢ - nhanh như phóc lao ngay vào bạn. Chưa có trường hợp thương tích nào được ghi nhận. Nhưng mà ai biết được một con chó? Bạn hiểu ý tôi chứ? Tức là một con chó sủa với một con chó cắn là hoàn toàn khác nhau, cũng như vậy, khi cũng con chó đó lao vào bạn dù trước đó nó chưa từng cắn lấy một ai khác mà nó lao vào, nhưng đảm bảo rằng nó sẽ không bao giờ cắn thì sẽ là một sự ngu ngốc uổng phí. Đúng vậy, tôi nói đó là một sự ngu ngốc uổng phí: nếu bạn có khi nào có được cái ý tưởng chắc như bắp như thế về một con chó thì thật là uổng phí cho sự tồn tại của những nếp nhăn trong bộ não của loài linh trưởng thông minh nhất quả đất này. Không ai có thể chắc được. Chính tôi cũng không chắc, và tôi chắc chắn về điều này: bị chó cắn thì rất đau. Tôi không có ý định chứng minh điều này. Dù con xu chưa cắn ai bao giờ. Nhưng chả ai chắc được.

Nếu bạn có may mắn được thấy con xu, thậm chí đang trong trạng thái đỉnh điểm của sự hung tợn đáng sợ, mà may mắn thay, bạn có trong tay một-hay-nhiều cái ma thuật toàn năng đối với loài chó: đồ ăn, đương nhiên không tính các ngón tay hay những phần cơ thể nhiều thịt khác, thì bạn đứng trước cơ hội chứng kiến một điều kỳ diệu: biến chó thành cừu, thiếu điều kêu be be nữa thôi thì có thể gởi vào chuồng trong sở thú treo bảng động vật thú quý hiếm đã đặt ba chân xuống bờ vực tuyệt chủng, chân còn lại bị xích vào cùm rồi: chó-cừu. Chưa hết, bằng cách giữ tay cố định ở một tầm cao thích hợp với một chút ma thuật-đồ ăn, hay cái gì trông giông giống đồ ăn cũng được, thì bạn lại đang thực hiện thêm một phép biến hình kỳ diệu mà tự nhiên phải tiêu tốn cả hàng trăm triệu năm mới có thể hoàn thành: biến chó bốn chân thành xu hai chân; bạn có thể xoay vòng tròn, có thể đi tới lui những đoạn ngắn, có thể giữ yên trong một lúc trước khi tay mỏi, tôi hoàn toàn cam đoan với bạn, xu hai chân vẫn là xu hai chân. Và tuyệt nhiên không thêm một tiếng sủa nào. Quá là thần kỳ! Nếu bạn có may mắn.

Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc xu là một con chó thần kỳ. Không một chút nào, thậm chí là ngược lại: nếu may mắn trong một ngày đẹp trời tôi có thể bảo được nó ngồi xuống, còn không, và thường là vậy, hoặc là con chó sau một hồi giương mắt nhìn, chớp chớp, tiếp tục nhìn, rồi chớp chớp bỏ đi không thèm chớp, hoặc là con linh trưởng tự hào với tình trạng tiến hóa phát triển đạt đến mức độ hoàn hảo nhất trong thế giới tự nhiên các giống loài, sau khi phụt ra tiếng chửi thề - mịe, đồ chó!, rồi bỏ ra sofa nằm. Nhưng còn chưa hết, nếu may mắn, một lúc sau, gã sở khanh trân tráo kia sẽ lẽo đẽo nhảy phóc lên cùng, rồi bắt đầu những trò lố: đứng cả bốn chân lên thân trên của bạn và dí sát cái mỏm đen của nó vào mặt bạn, sát thật sát chỉ cách chừng một tầm lưỡi: hửi hửi hửi, không liếm, và tiếp tục hửi, bạn có nhắm mắt lại hay cố ngẩng cao đầu thì tôi bảo bạn biết rằng chẳng ăn thua, nó vẫn hửi tốt; hoặc liên tục dụi đầu vào bụng, vào tay, vào chân, thậm chí vào cổ bạn: không liếm cái nào chỉ dụi đầu như một con mèo, phải, như một con mèo! - hoặc nó đã có buổi giao lưu thành công với các ả mèo hàng xóm hoặc giả các ả mèo đã thành công trong việc đồng hóa giống loài một con chó, tôi không biết được; hoặc nếu may mắn hơn, nó sẽ tạm ngưng những trò kể trên mà chuyển sang nằm dài ngay bên cạnh. Và tôi không dám cả thở mạnh. Một con chó ngủ là một cho chó rất là tinh. Ngay cả với những hành động dù nhỏ nhất cũng có thể làm nó tỉnh giấc và ngẩng ngay đầu lên. Mà tôi thì không hề muốn nó tỉnh dậy chút nào, cứ thử một lần với những trò lố của nó xem bạn cũng sẽ nghĩ vậy. Nên tôi cố gắng bất động hết mức có thể càng lâu càng tốt với con chó nằm ngủ bên cạnh. Cũng chẳng mấy chốc; đã nói con chó ngủ là con chó rất tinh mà. Chỉ có thể là may mắn thôi nếu muốn giữ một con chó ngủ tiếp tục là con chó ngủ ngay cạnh bên suốt đến chừng nào bạn không còn có thể bất động một chút nữa thì thôi. Mà nói đến may mắn thì quá là không kể siết.

Nếu may mắn, bạn có một cơ hội được nuôi một con vật trong lúc thời gian dư dã và không bị áp lực của bất cứ cái gì để có thể thư thả mà nhìn ngắm, quan sát hoặc ở một mức độ dính líu sâu đậm hơn, bị cuốn vào những trò lố không tên của một con chó, thì hẳn là bạn sẽ biết rằng quá là hiển nhiên đúng khi nói việc nuôi lớn một con chó cũng tương tự như chăm sóc một đứa bé vậy.

Nếu may mắn, khi mở cửa phòng ngủ vào một buổi sáng trời chả cần nắng đẹp với mây giăng đầy đầu và gió thổi đầy đường thì bạn phát hiện con chó đã đang đứng trước cửa, giương mắt nhìn lên cái ánh mắt chớp chớp chớpchớpchớp chớp chớpchớp: cho ăn không thì phắng, rồi nó phắng thật.

Nếu may mắn, mỗi khi mở cánh cổng sắt để dắt xe vào nhà, không phải tất tả chạy ra tận đầu hẻm để vừa quát tháo vừa cầu trời phật nó không bị bắt trước khi bạn kịp lùa nó về.

Nếu bạn may mắn, thì bạn sẽ ở nhà vào buổi tối đó, ngày thứ hai sau khi con bé về quê, nằm trên chiếc giường đệm trong căn phòng đó, để rồi giữa khuya bị đánh thức bởi tiếng cào cửa. Mở ra thì thấy con xu đứng đó. Nó không vào, mà chỉ nghiêng đầu qua lại dòm lại dòm, rồi đi mất. Chắc nó đi tìm con bé.





























Thứ Năm, 30 tháng 12, 2010

Nỗi nhớ làm quà



1. Có tiếng chim hót.

Vẫn tiếng chim hót. Tiếng chíu chíp chíu chíp của lũ chim buổi sớm: "Chúng làm gì vào giờ này? Mở tiệc chắc?".

Vẫn tiếng chim hót. Buổi sáng không biết đã tới chưa.

Vẫn tiếng chim, hót.

Không thể tiếp tục kéo dài giấc lỡ cỡ, nó ngồi dậy, vẫn nguyên trên giường, vén màn và liếc nhìn đồng hồ: 3g vào buổi sáng, ngoài kia trắng xóa tuyết, ngày thứ hai sau kỳ nghỉ. Vẫn tiếng chim kêu.

Căn phòng tối. Ánh sáng phía bên kia chỉ đủ làm hửng lên một khoanh nhỏ phía bên này tấm màn dày. Đủ để nhìn rõ bên này đầu giường và nhận ra chiếc sofa bên dưới bệ cửa sổ. Còn lại, căn phòng vẫn tối: 3g sáng vào ngày thứ hai sau kỳ nghỉ, bên ngoài tuyết trắng xóa; và chim vẫn kêu.

Nó vẫn nguyên trên giường. Hay là mình mơ tiếp?

Vẫn tiếng chim kêu.



2. Giấc mơ có lẽ là một kênh giao tiếp lạ lùng giữa tiềm thức và ý thức. Có lẽ giao tiếp khá hữu hiệu; mơ thường có để lại ấn tượng thực thể khá đậm nét: người ta có thể không nhớ, một chút gì, về giấc mơ mình, nhưng người ta, phần nhiều, có nhớ mình đã mơ.

Theo các giả thuyết phân tâm, mơ là cách thức để phần tiềm thức vô thức phát tín hiệu thông báo đến phần hữu thức của ý thức một cách vô thức. Qua đó, phần vô thức tưởng chừng là ngủ yên, thực chất là không ngừng đón nhận các tác động kích thích, cả từ bên ngoài lẫn bên trong, rồi khi hoàn cảnh cần kíp nào đó, phát tín hiệu hiệu chỉnh đến phần ý thức, thông qua giấc mơ, khi ý thức dường như đã ngủ yên.

Những hoàn cảnh cần kíp như thế nào thì sẽ kích thích được phản ứng đỏi hỏi điều chỉnh của tiềm thức lên ý thức thì chưa biết được. Nhưng có thể giả thuyết rằng, khi những tác động từ chung quanh mạnh lên vượt quá ngưỡng nào đó của tiềm thức, khi tiềm thức trở nên bất ổn, thì các tín hiệu báo động sẽ được phát đến ý thức nhằm đòi hỏi, hay nói đúng hơn là kêu gọi sự chú ý để thực hiện điều chỉnh nhằm tái tạo cảm giác an toàn. Hoặc là các cố gắng xoa dịu cảm giác bất ổn: theo hướng thực hiện các hành vi thay thế.

Có thể đó là người cha hút thêm một điếu thuốc trong lúc chờ trước cửa phòng cấp cứu, có thể là không ngừng rung đùi khi phải trong thế đối mặt với con-cái xinh đẹp, và cũng có thể là không ngừng nói nhảm khi buộc phải trả lời những câu hỏi không muốn trả lời, cái này là nói nhảm. Nhưng trên hết thảy, con vật người, hay còn gọi là vượn trần trụi, trong phạm vi những hành vi thay thế đó, đã vươn xa hơn tất thảy các giống loài khác: khi bất an, người ta có thể làm thơ.



3. What kinda hell is this world gonna be when the rocking stops rolling?

ngữ ở trên dịch sang tiếng Tây nghĩa là: Que l'enfer est un peu ce monde va être quand le balancement cesse de rouler?

còn dịch sang tiếng ta nghĩa là: Cái thế giới này sẽ thành cái con mẹ khỉ gì, khi tiếng nhạc (rock) tắt tiếng (gào thét)?

(tất cả bản dịch được hoàn thành nhờ vào sự trợ giúp của google translate, bảo cho các bác khỏi phải nhắn. còn câu tiếng ta thì được chép lại có sửa soạn từ một nguồn cố tình giấu tên mà còn giấu cả mặt.)



4. Chiều vắng mây, mặt trời đỏ hun rát lưng những chiếc bóng vút nhanh trên xa lộ. Những chiếc bóng xiên, càng về chiều càng đổ dài trước mặt. Những chuyến xe cuối ngày, càng tối trời càng thêm hối hả.

Băng qua những cung đường vắng hoang sơ hai bên chỉ thấy bóng cỏ lút cao xơ xác; băng qua những cây bàng sum suê mà khí trời mùa không đủ lạnh miền nam không kịp tuốt hết lá, chỉ kịp để lại lác đác vài ba chiếc lá đỏ; băng qua những cây gòn cao vút táng vươn rộng trụi lá, lúc lắc những quả trong nắng chiều. Không khí trong lành và có phần quen thuộc.

Của chiều cuối năm và tháng ngày chờ Tết. Của đường về nhà.



5.

Những kẻ mặt lạ đến từ phương xa
có nỗi nhớ làm quà.


















Thứ Sáu, 24 tháng 12, 2010

Vườn trần trụi


phải là một đứa trẻ thông minh mới nhận ra cha của nó, nhưng một đứa trẻ cười là đứa trẻ nhận ra mẹ của nó.

đứa trẻ là bậc thầy trong mời gọi khả năng giúp đỡ về mặt xã hội từ người khác, thông qua việc phô bày sự yếu ớt và không an toàn của bản thân, đứa trẻ cũng đồng thời đề nghị một cơ hội được giúp đỡ đến những người lớn hơn đối diện; bằng cách mỉm cười.

nụ cười xuất hiện trong khoảng vài tuần đầu tiên của cuộc đời, tiếng cười xuất hiện chậm hơn, ở thời điểm ba hay bốn tháng tuổi; tiếng khóc hiện diện gần như đồng thời với sự chào đời của cuộc sống.

chọc lọc tự nhiên theo hướng phát triển và hoàn thiện tập tính sinh tồn thích ứng với các cơ hội thời điểm hơn là phát triển các phương thức ăn mồi-săn bắt-hái lượm hoàn tất và hằng định, bằng cách kéo dài thời kỳ thơ ấu, đồng thời phát triển các nhu cầu hợp tác nội loài thông qua hoàn thiện các dấu hiệu hợp tác và mời gọi hợp tác, con vật người dần tiến tới vị trí thống trị của quần thể các loài; nó học được cách cười.

cuộc sống hiện đại, được dựng nên trên nền tảng các thành tựu của trí tuệ loài, đã tạo ra và đem lại nguồn thức ăn dồi dào hơn bao giờ hết. dẫu vậy, nhu cầu mời gọi hợp tác thông qua mỉm cười chưa bao giờ biến mất; dưới động cơ sinh-lý-học hay kinh tế học cũng vậy.


Bởi vậy, cười lên nào hỡi các vượn trần trụi!





























Thứ Sáu, 17 tháng 12, 2010

Bài thơ viết tặng những ngón tay



tặng qt - nhà thơ của những ngón tay



không còn gì chơi
những ngón tay rủ dài bên cạnh
ôtô tàu hỏa lăn quay
con ngựa gỗ phơi bụng trắng giữa sàn
áo choàng siêu nhân dúm vào xó
phong linh leng keng
một ngày xám
những nỗi buồn chống cằm bên cửa sổ
chẳng còn gì chơi


hoa ngoài ngõ và đèn chớp chăng ngang
lưới mắt cáo và những song cửa gỗ
tiếng dép xẹp rồi tới xe hàng rong
lướt qua
ông tổ trưởng với con chó già
mây màu trắng
ục ịch bắc cầu bên nền trời xanh
chẳng còn gì chơi
phong linh leng keng
ứ thèm bay nữa

những ngón tay chụm lại
rồi giãn ra
những ngón tay chụm lại
rồi giãn ra
những ngón tay
chụm.lại-g i ã n r a-chụm.lại-g i ã n r a-chụm.lại-g i ã n r a-chụm.lại-g i ã n r a-chụm.lại
g i ã n r a
rồi lại g i ã n r a
rồi lại gi ã n
rồi lại
rồi

chẳng có gì chơi

***

bài thơ viết tặng những ngón tay
không gì cả
chỉ không còn gì mà chơi.












Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

Những kết cuộc



1.

Không thường khi tôi nhận ra mình đang đọc sách. Hoặc một sự kiện bất chợt, một diễn tiến không ngờ, một kích thích lôi cuốn, hoặc bất cứ gì thảng nhiên xuất hiện giữa chừng cuốn văng tâm tưởng khỏi những dòng chữ trước mặt, mặc cho mọi cố gắng chú mục của tôi nhằm hướng tâm trí vào giữa những trang sách; rất khó giữ được sự tập trung gói kín trong các toan giấy mở. Điều đó có nghĩa là khả năng hoàn toàn tập trung của tôi là kém. Hoặc liên tục bị quấy rầy, bị ngắt quảng, bị nhản ra khỏi cái hiện thực mà tôi đang cố công dán mắt vào; hoặc, một cách mơ mộng và ngây ngô, cái thế giới tôi đắm mình vào hiện lên quá sống động và thực thể tôi không hoàn toàn lưu ý đến trang giấy đang mở ra trước mắt. Mặc dù thiên về thực tế có quá nhiều tác động kích thích dễ dàng làm sao nhãng việc đọc, cũng một cách dễ dàng, tôi nhận ra bản thân đã từng trải qua những khoảnh khắc của sự không tồn tại: vào lúc mà hóa thân trở thành một biểu đạt giảm nhẹ và tất cả mọi sự hiển hiện như thể chúng thực sự tồn tại, và tôi thực lòng tin vào điều đó: tôi thực sự đã thấy chúng; vào lúc đó, bản thân cuốn sách, bản thân việc đọc hay ngay cả bản thân chính tôi cũng không còn tồn tại.

Đó có thể là sản phẩm của trí tưởng tượng, hoặc mơ mộng hão huyền. Tôi không rõ. Nhưng cảm giác đọc một quyển sách tuyệt vời đến thế, một quyển sách có thể khiến cho tâm trí lơ lửng trên những tầng mây, khiến cho bản thân trở nên phấn chấn, khiến cho sự tự tin và lòng quả cảm như mực nước mùa nổi dâng ngập lòng người đọc; hay một cách giản tiện, đọc một quyển sách tuyệt vời cho ta một cảm giác hoàn hảo.

Tôi tưởng tượng những khoảnh khắc này là những mảnh vỡ hoặc mảnh vụn rải rác trong cuộc đời. Nếu một người bằng cách nào đó có thể thu nhập được hết và gắn chúng lại với nhau người đó có thể sở hữu một giờ hoàn hảo hoặc thậm chí một ngày hoàn hảo. Và tôi nghĩ rằng trong giờ hoặc ngày đó người đó sẽ tiến lại gần hơn với điều bí ẩn: làm người là thế nào. Nó giống như lướt qua thiên đàng.


2.

Thoạt nhìn có vẻ không có gì chung, nhưng về bản chất, siêu anh hùng và người viết đều là những kẻ mơ mộng với niềm tin ngây thơ và nhiệt tình thuần khiết. Nhận xét này không dựa trên những dạng năng lực siêu nhiên cũng như khả năng chiến thắng siêu việt của người hùng, cũng không phải là một cách nói mỉa mai về sự tồn tại thực sự của những cá nhân anh hùng, cũng không phải là nói về giấc mơ. Nó phát xuất từ bản chất của hành động: là người hùng chỉ có thể với niềm tin thánh thiện và nhiệt tình chân thành đối với cái thiện, đối với điều tốt của một đứa trẻ. Không có sự tinh khiết bất-vụ lợi trong động cơ hành động thì người hùng chỉ là lớp vỏ đạo mạo nhằm che đậy một động cơ lợi ích thật sự phía sau. Mặc dù vậy, những hoạt động kinh tế không thể gói ghém hết ý nghĩa của cuộc sống, hoài bão sâu xa của người đời không thể thu gọn vào sự sở hữu một số tiền ký thác tại nhà băng. Đó cũng là cứu cánh của người viết; viết là khởi tạo những giấc mơ.

Dẫu vậy, cũng như mọi sự khác, người viết hay là người hùng đều không thể khước từ một chung cuộc vĩ đại: tất cả rồi sẽ qua. Có chăng sự tồn tại của tính anh hùng có thể và sẽ được kéo dài dưới dạng này hay dạng khác trong một nỗ lực nhân danh cái đẹp. Viết, dù thế, mang tính cá nhân sâu sắc hơn, sẽ là cái tiêu biến trước nhất, cũng như giấc mơ quên lãng của dân tộc mình.

Chuyển từ một đời sống dã man đến văn minh bằng cách theo đuổi một giấc mơ, rồi đi xuống và tiêu vong ngay khi giấc mơ ấy đã mất sức mạnh, đó là vòng đời của một dân tộc.


Điều còn lại là những câu chuyện kể.



9.


Con người sinh ra trong một thế giới ác nghiệt và tàn nhẫn những cũng là một thế giới đẹp đẽ thần tiên. Đời sống có ý nghĩa gì chăng hay là vô nghĩa? Cũng như tất cả các vấn đề siêu hình, có lẽ cho là vô nghĩa hay có ý nghĩa cũng đều đúng cả. Nhưng tôi thích niềm hy vọng rằng cuộc đời có một ý nghĩa, đứng trước hư không người ta chấp nhận cuộc đời và con người chiến thắng.



Viết, xét cho cùng, là để lại những giấc mơ.



















Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

Văn chương đích thực




- Istanbul ***
- Vô tri **
- Nỗi buồn chiến tranh *
- Có được là người
- Bay qua tổ chim cuckoo *
- Câu chuyện nhỏ về thế giới lớn *
- Định lý cuối cùng của Fermat *
- Cuộc sống ở trước mặt ***
- Đường về nô lệ ***
- Cọp trắng *
- Xứ cát *








Thứ Năm, 2 tháng 12, 2010

Blog viết ngày 02/12/2010




kỷ niệm mình tròn ba năm (lố) một ngày tuổi, vừa chép vừa viết vừa bịa nên không nhất thiết phải có thứ tự.






Quyến rũ trong một bữa tiệc chủ yếu đồng nghĩa với việc rút ngắn khoảng cách. Cần phải chiếm được đất, từng xăng ti mét một, mà lại không được bị để ý quá mức. Nếu bạn thấy một cô gái làm bạn thích, cần phải tiến lại gần (cách 2 mét). Nếu bạn vẫn cứ thích cô ta từ khoảng cách này, thì bạn phải nói chuyện với cô ta (cách 1 mét). Nếu cô ta mỉm cười trước những lời vớ vẩn của bạn, bạn hãy mời cô ta nhảy hoặc uống một ly (cách 50 xăng ti mét). Sau đó bạn thử ngồi xuống bên cạnh cô ta (cách 30 xăng ti mét). Ngay khi mắt cô ta sáng bừng lên thì phải hết sức cẩn thận mà chỉnh lại một lọn tóc đằng sau tai cô ta (cách 15 xăng ti mét). Nếu cô ta để cho bạn sửa sang đầu tóc, thì hãy nói chuyện với cô ta từ khoảng cách ngắn hơn (cách 8 xăng ti mét). Nếu cô ta thở mạnh hơn, hãy gắn môi bạn vào môi cô ta (cách 0 xăng ti mét). Mục đích của toàn bộ chiến lược này hiển nhiên là để giành được một khoảng cách có trị số âm nhờ vào việc đưa một vật thể lạ vào bên trong con người này (từ con số trung bình toàn quốc là khoảng 12 xăng ti mét).

[Tình yêu kéo dài 3 năm - Frédéric Beigbeder]





Có một buổi tối đep trời, mát mẻ dễ chịu như mùa thu Hà Nội(bịa đấy - SG làm x gì có trời mát mẻ như HN). Tôi và một cô gái đến quán quen - LePub - uống tequila như thường lệ. Hôm đó tôi có chuyện gì đó buồn, tâm trạng đi xuống kinh khủng. Trước khi đến LePub cô gái có nhờ tôi ghé vào quán Givral mua bánh gì đó. Tôi cũng không để ý lắm - buồn mà.

Chúng tôi ngồi uống tequila và cô gái bỏ chiếc bánh ra và nói - đây là bánh tiramisu - và chúng tôi bắt đầu ăn. Ngồi ở bàn bên cạnh là một ông già người châu Âu - gọi là già nhưng chắc khoảng 60 thôi. Ông ấy bắt đầu nhìn chúng tôi chằm chằm khi chúng tôi bắt đầu ăn bánh. Sau khoảng ba muỗng bánh - tôi bắt đầu thấy ngượng đành cười duyên với ông ta. Ông ta mỉm cười lại và chỉ vào cái bánh. Tôi bèn nói: Tiramisu. Và mắt ông ấy sáng lên, cười rất tươi với chúng tôi và nói: đặc sản nước Ý đấy. (Ông ấy nói bằng tiếng Anh và tôi xin phép được lược dịch và không nhất thiết phải khác nội dung thật).

Chúng tôi bắt đầu ngừng ăn và bắt đầu uống để nghe ông ấy nói.

Tiramisu trong tiếng Ý có nghĩa là kéo ai đó dậy. Ông ta hào hứng. Và chiếc bánh này người ta hay mua để tặng cho một ai đó đang có tâm trạng hay hoàn cảnh không tốt. Tôi bắt đầu thấy thú vị với câu chuyện này.

Ông ta hào hứng đến mức mời mọi người trong quán một lượt tequila.

Và ông ta tiếp tục kể về sự tích chiếc bánh huyền thoại của nước Ý. Còn tôi thấy rất vui vì chiếc bánh đó - dĩ nhiên là vì hoàn cảnh tôi được ăn chiếc bánh này.

Chiếc bánh, không hẳn vì nó ngon vì được phủ sô-cô-la bên ngoài hay được bán với giá 32,000đ/chiếc mà còn là cả một tấm lòng. [ buổi tối trời lạnh mà ăn cháo lóng thì ngon phải biết. mọi ghi chú nếu không có ghi chú gì thêm thì là của đứa chép. tác giả hoàn toàn không hay biết gì.]



3. The weather becomes cooler and the people become lovers. Hence comes the suckers.


4.




hương đâu thơm mơ màng
nở trắng nhành sớm mai


















.