Làm người rất mệt. Bất cứ khi nào cũng có thể bật ra hàng đống câu hỏi nhỏ nhặt về lựa chọn, mà việc trả lời hoặc kiếm tìm câu trả lời đều là xa xỉ, như là: Tại sao là cô ấy? Tại sao ngồi chỗ này? Tại sao là thư tay? Tại sao, con bò?
Tại sao, con trai? Tại sao mình lại sống? ... Và trước khi lấn sâu hơn vào địa phận siêu hình của tồn tại, dù quả thật điều đó là không cần thiết; tồn tại là dĩ nhiên trước bất chấp mọi nỗ lực lý giải: trước cuộc đời, khoa học chỉ là con kiến, dù nhiều lúc kiến cắn thì rất đau.
Cũng không thể lý giải được, trong một sáng chủ nhật nằm xoãi dài trên đệm và ngắm gió đung đưa những chiếc đèn lồng đỏ trên cao và trong lòng cảm thấy dễ chịu vô ngần; cũng không thể lý giải vì sao tôi chọn viết tay, thay vì đánh máy như lệ thường. Không thể lý giải. Nhưng tôi yêu thích cảm giác này: cả thân người đổ dồn lên viết và con chữ dần dần hiện ra. Có xấu thì vẫn là chữ, đọc được.
Có thể là do cây bút; tôi thích cầm nó, tôi thích những nét vẽ nên bởi cây bút này: những chuyển động mềm mại, những nét vút sắc lẹm và êm tay. Có thể chỉ là tôi tưởng tượng. Tôi cũng không rõ.
Nhưng chắc chắn, là tản văn, tôi có thể dễ dàng chuyển từ cây bút sang bài nhạc vô tình được nghe, - điều mà như làm sống dậy một vùng ký ức dù chưa xa lắm nhưng hiếm khi gặp gỡ: tiềm thức quả có những kết nối không ngờ; ký ức trơ tráo hiển nhiên khỏi nói rồi - như thể là một điều quá sức hiển nhiên, quá sức có liên quan. Hiển nhiên chết được!
Và cũng hiển nhiên nốt khi nói rằng cuộc sống này đơn giản lắm là đơn giản. Không cần phải có trí tuệ phi thường để có thể sống một cuộc đời có ích thú vị. Ngược lại, với những trí tuệ được vinh danh phi thường, chẳng có mấy điều thú vị để nói cùng; dĩ nhiên là trước khi họ viết hồi ký, điều duy nhất thú vị, với đa số chúng ta. Nhưng điều đó cũng không cho họ một kết cuộc khả dĩ nào phi thường hơn chúng ta; chúng ta rồi cũng sẽ già, cũng lên nóc tủ ngắm con gà khỏa thân. Và tất cả những điều còn lại là huyền thoại. Đương nhiên, Mặt trời không bao giờ có thực.
Song, tự nhiên không phải phân bố đều. Tức, điều này là hiển nhiên với người này, có thể không có nghĩa gì với người khác nữa: tôi đã mất rất lâu để có thể hiểu được rằng, ngoài xem tivi, người ta có thể làm gì vào buổi tối. Người ta có thể đọc sách. Hoặc không.
Tức là tôi đang đề câp một vấn đề riêng tư, một câu hỏi muôn thuở, mà dù thời đại công nghệ này có thể tiến xa đến đâu, con người không thể khước từ đối mặt, hay thậm chí có thể không hề biết: bạn làm gì trong quãng thời gian chờ đợi trước khi bước lên chuyến tàu sau cuối; no refund, no return.
Làm người rất mệt. Bất cứ khi nào cũng có thể bật ra hàng đống câu hỏi nhỏ nhặt về lựa chọn, mà việc trả lời hoặc kiếm tìm câu trả lời là xa xỉ. Nhưng cuộc sống vốn dễ chịu; không buộc phải trả lời hàng đống câu hỏi về độ dòn, độ tươi, độ ngọt, độ ngon ... của một trái táo trước khi ăn, (về hàm lượng dư chất trừ sâu thì có muốn cũng chẳng biết được): cắn một miếng táo và chờ đợi món quà của sự bất ngờ, rồi thử lại, nếu còn (dám) thích. Và theo đó, bằng cách tiếp tục sống, đến một lúc nào, những câu trả lời sẽ xuất hiện, ở dạng này hay theo cách khác, quan trọng là thời điểm; cũng như những ngạc nhiên được trông chờ sẽ xuất hiện, quan trọng là bao giờ?
Mặc dù vậy, có điều gì đó để trông đợi trong cõi đời ô trọc này vẫn tốt hơn, dù chỉ nhỏ nhặt như là được tặng một quyển sách. :)