Tôi thường mơ về cái chết của mình.
Tỉ như khi ở trên hành lang của tầng lầu cao, nếu phải nhướn người qua lan can bằng sắt, thì luôn thường trực nỗi sợ bị lộn cổ ra ngoài; nếu trường hợp trên tầng thượng có lan can bằng bê tông đúc, thì đó là cảm giác hoài nghi, rằng những vết nứt nhỏ xí kia sẽ mau chóng rộng toác ra và cái lan can tưởng chừng chắc chắn sẽ đổ xuống, dù trường hợp nào, cũng là hết: chết là hết. Nhưng cái khoảnh khắc lướt đi cùng gió, khoảnh khắc thân thể như không còn trọng lượng đó là một điều tuyệt vời. Và thề có đấng toàn năng - nếu thật sự người tồn tại - tôi thực sự biết rằng mình biết rõ cảm giác đó tuyệt vời như thế nào.
Hoặc như mỗi lần ngã mình theo chiều cong của cung đường, trong lúc hãy còn chấp chới vì men bia nồng miệng, tôi lại mơ màng về đám tang của mình. Nếu như có xe đâm ngang qua, nếu như tôi thắng không kịp, nếu như tôi ngã, nếu như có xe tải trờ tới ... ? Và còn nhiều nếu như nữa, dù rằng những lúc như thế, tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Gọi tên là nỗi sợ thì không hoàn toàn đúng. Cảm giác đó không dữ đội như là sợ hãi. Cảm giác đó chỉ là một chốc rùng mình, một cơn lạnh xương sống, nhói lên đột ngột rồi biến đi mất dạng. Nó giống như một nỗi ám ảnh, mơ hồ như một thói quen. Thói quen muốn nghĩ rằng, hôm nay là ngày cuối, và ngày mai, mình sẽ chết.
Nhưng thường xuyên hơn cả, tôi có mơ mình bị bệnh, không thể chữa. Căn bệnh ập đến bất ngờ, như thể nhân vật xấu số trong những trang viết tiểu tư sản diễm tình, và nạn nhân thường có quá nhiều thời gian để sầu não. Tôi không thế. Tôi mơ căn bệnh tìm đến mình thật chậm, nhưng phát tác thật nhanh. Như hôm qua đi khám, hôm nay xếp đồ thì ngày mai đã chết rồi. Hiếm có cái chết nào đến với mơ tôi kéo dài quá một ngày. Tất cả đều là chết ngay. Tất cả đều là hết ngay.
Nhưng gọi mơ cũng không thật chính xác. Đó đơn giản hơn, giống như những ảo tưởng cứ lập đi lập lại không ngừng. Đó cụ thể hơn, chỉ là những ảo ảnh chỉ thấy khi được đặt vào một hoàn cảnh cụ thể, một môi trường liên tưởng xác định. Đó chưa phải là nỗi sợ.
Và đêm qua, tôi mơ thấy mình hạnh phúc.
Điều này thực sự là rất đáng sợ!