*bài đăng trên facebook, cho những người có liên quan, tái bản bên này, để câu comment.
Tui đã từng mê bóng đá. Nói mê, nghĩa là vật vã ra mà mê, không còn biết trời trăng chi nữa. Cũng như bây giờ tui mê gái; cái thời mê bóng đá, tui chỉ biết có bóng đá. Bây giờ, như đã nói, tui chuyển qua mê ... chơi banh đũa với gái rồi.
Cái hồi tui mê đó, thiệt là tui hông biết gì, tui chỉ biết tui mê thôi; mê là mê đến mệt chưa thôi. Còn bóng đá, lúc đó đối với tui, nghĩa là MU: đá banh là phải ghi bàn; chiến thắng nghĩa là MU ghi nhiều hơn thằng kia cỡ ... chục trái. Bây giờ thắng thua gì cũng móc bóp, trả tiền sân, sau đó quỡn thì bá vai nhau ra quán, kiếm trâu tâm sự.
Chuyện tui mê tui còn hông biết sao tui mê. Tui chỉ nhớ, cái thời banh bóng còn thưa thớt màn hình, thì cứ mỗi tối thứ 4, bật tivi lên, rồi tui ngồi mê mẫn. Rồi chắc, tui sẽ hỏi: "đội gì dậy ba?", rồi ba tui trả lời: "MU". Rồi, xong, từ đó trong tui bừng nắng hạ. Chuyện mê-ghét đâu cần lý do; hồi đó tui hông nghĩ dậy thiệt, cái gì hiển nhiên quá thì đâu có gì để nghi ngờ. Bây giờ, tui biết hết. Nhưng tui luôn cố gắng trì hoãn cái biết đó, tui luôn cố không nghĩ tới những cái nguyên nhân đó; tui muốn tui như hồi xưa hơn.
Nhưng mà, tui lỡ ... hết còn nhỏ rồi.
2. về Đẹp
Hồi học văn cấp hai, thầy tui có giảng về cái đẹp, thầy nói, cái đẹp mông lung lắm, không có định nghĩa, vô hình vô dáng, lung linh huyền diệu mà lại rực rỡ chói lòa; giống như nước, tưới xuống hạt, hạt nảy mầm, mầm lên cây, cây ra hoa, hoa đậu quả, quả chín mòng, rụng xuống đất, rồi lại ... Dừng, trở lại chỗ trước kìa: mầm lên cây, cây ra hoa: bùm! Đẹp. Nhưng mà, hoa cũng vô thiên lủng, cũng vô chừng như sao trên núi, chẳng biết đâu mà lần. Đến bây giờ tui cũng hông kiếm ra cái định nghĩa nào bớt mông lung đi.
Tui cũng chẳng biết sao.
Nhất là khi người ta thường lấy MU của ... tui-hồi-đó ra mà rằng 'thực dụng', mặc dù thực dụng với đẹp hông phải lúc nào cũng trái nghĩa. Tui cũng hông có ý định định nghĩa lại cái sự đẹp, tui hông thèm làm chiện đó; ai đẹp đẹp ai nấy biết; tui chỉ muốn nói, nói về cái đẹp của tui, cho dù nó có là cái gì đi nữa thì chí ít nó cũng đẹp đối dzới tui: Bác là tất cả, Bác vô địch, chấp hết!
Tất cả mọi gì nghiêm túc đều là đẹp, nếu có thêm sự thành thục nữa thì là ... quá đẹp. Xét chỉ riêng trong bóng đá, mọi phong cách và lối chơi đều đẹp, nếu người ta làm cho nó ra đầu ra đũa. Hy Lạp của euro 2004, Đức của world cup '02, Chelsea của Mourinho, hay Arsenal bất-bại của Wenger, và đương nhiên có cả MU thời '99 của tui nữa, tất cả đều là đội chơi đẹp. Tất nhiên cái đẹp của tui không phải là do thắng-thua, mà các danh hiệu cũng chỉ là những con số thống kê, để tiện cho việc ghi nhớ, hoặc tra cứu: đẹp là khi người ta cố sức làm, và làm tới cùng một cái gì, cho dù người ta có hoặc không biết trước, cái sự chắc chắn không thành đi nữa. Thành công của một người, không phải lúc nào cũng cùng pha với sự tôn vinh của số đông.
Bởi vậy, Barca là đội bóng chơi (với ham muốn) tấn công đẹp, đậm chất kỹ thuật và sự ngẫu hứng trong các cách thức tiếp cận khung thành đối thủ; Ý là đội bóng chơi chủ trương phòng thủ đẹp, chủ động, khoa học và cực kỳ hiệu quả; và MU của-tui là đội bóng chơi đẹp, ở chỗ người ta không thể biết lúc nào MU chơi đẹp hay không. Với tui, kết quả không quan trọng bằng lối chơi, lối chơi không quan trọng bằng cách chơi, cách chơi không quan trọng bằng đội bóng, mà đội bóng thì không quan trọng bằng con người.
Còn Arsenal của Wenger, tui gọi đó là đội bóng chơi lãng mạn nổi tiếng nhất hiện tại.
3. Đội bóng vĩ đại nhất
Theo tui thì không hề có, mà mãi mãi cũng vậy. Chỉ có thể có đội bóng với một khoảnh khắc vĩ đại nhất mà thôi, dù so sánh nhất luôn là cái tạm bợ nhất. Mà có lẽ người ta cũng chỉ cần có nhiêu đó: chỉ một khoảnh khắc vụt sáng, thế là quá để đủ. Thí dụ như là MU-của-tui, trong vòng chưa đầy 3 phút của một ngày tháng 5 năm 1999, bùm! bùm! hai phát: một huyền thoại đã lìa đời. (với các vĩ đại khác thì tui hông nói tại vì tui hông có biết, ai muốn nói thì tự nói đi, tui có phải nhà báo thể thao đâu mà nhớ quá trời đất dậy he he).
Tui đã nghĩ như dậy, mà đến sau này cũng vẫn nghĩ như dậy.
Nhưng khi mà mấy đứa tụi tui (xin cái lỗi nha mấy đứa!), cùng đứng trên sân, hằng các tối hàng tuần, cùng cắm đầu chạy rồi đứng thở phì phò, cùng chửi địt rồi cười thô bỉ, cùng lên rồi lại cùng xuống, cùng ra trâu, về dê, nhưng không đi chó, ... thì tui gọi đây là đội bóng vĩ đại nhất!
Vì chúng tôi là một đội, và cùng yêu cuộc chơi này. :)
mà, đứa nào đá rụng bớt mấy cái giò của tụi Arsenal coi!