Càfê sữa
viết blog chờ trời sáng.
Thứ Ba, 23 tháng 6, 2020
Thứ Ba, 31 tháng 12, 2019
Thứ Hai, 22 tháng 10, 2018
Trở về với nỗi buồn
Những chuyến đi ngắn cơ hồ như những lát cắt mỏng phớt chuội ra khỏi chập chùng chuỗi những hành quân vô tận của tồn tại chán chường, để rồi kết thúc là lúc ta sửa soạn trở về với phố phường.
Tôi vẫn yêu cuộc đời này với lòng thiết tha trẻ nhỏ háo hức mỗi sớm đến trường.
Nhưng không sao đừng được thời gian. Và vì chúng tôi đã lớn.
Tôi vẫn yêu cuộc đời này với lòng thiết tha trẻ nhỏ háo hức mỗi sớm đến trường.
Nhưng không sao đừng được thời gian. Và vì chúng tôi đã lớn.
Chủ Nhật, 24 tháng 9, 2017
lại một chuyện sến ở công ty
Dear team,
such an honour to stand by you this afternoon.
little do they know about quite a journey we'd been through to make it to the site yet what happened there was worthy of its own way.
we were the last to leave the ground. we refused to just leave when it started to rain out of a sudden. the team was still there under the rain, finishing the work and then marching off.
and last but not least, we had fun time together.
therefore on behalf of Ban Tổ Chim thank you very much for your participation and enthusiasm.
your sincerely,
Am
such an honour to stand by you this afternoon.
little do they know about quite a journey we'd been through to make it to the site yet what happened there was worthy of its own way.
we were the last to leave the ground. we refused to just leave when it started to rain out of a sudden. the team was still there under the rain, finishing the work and then marching off.
and last but not least, we had fun time together.
therefore on behalf of Ban Tổ Chim thank you very much for your participation and enthusiasm.
your sincerely,
Am
Thứ Tư, 4 tháng 11, 2015
must they be growing old, too.
in an unexpected move she dropped me a message. i read a message, which was apparently clear and straightforward, of which i thought she would like me to act the same, and i read the contact name which has been saved in the phone memory for years. suddenly i felt glad. i knew i should be glad. i did be glad that she's still got my number after all those years, to which amount, to be precise, i have to confess that i could barely recall.
certainly the arrangement was made and we caught up each other in a small coffee shop located alongside the pavement of one of the biggest boulevard of the area; to be precise, her area; the apartment in which her temporary residence is based during days she was back in VN is just over there.
and we were just sitting here. in a peaceful and mild weather of the rainny season in Saigon. for a while.
felt like i just caught up with my youth. a part of which i was over through.
always it was feeling like at ease to see them growing.
they are growing. and i have no idea. about the sadness inside of them i had once seen.
must they be growing old, too.
Thứ Hai, 24 tháng 8, 2015
Ở vùng trời khác
Căn phòng trống vắng tiếng trẻ con
Đến cả chuông (thực ra là wifi) cũng mang tên nỗi nhớ
ngày mười bốn tháng bảy (thực ra là mười ba)
Thứ Ba, 4 tháng 8, 2015
Nguyễn Bắc Sơn
[...]
Mày gởi một chân ngoài mặt trận
Mang về cho mẹ một bàn chân
Mẹ già khóc đến mù hai mắt
Đời tàn trong lứa tuổi thanh xuân
[...]
- Căn bệnh thời chiến
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)